Cho dù là món ăn chính hay là thỏ hoang gà rừng được làm cho đủ quân số đều bị chén sạch sẽ, mọi người đứng lên hoạt động vài cái, dập tắt đống lửa trên mặt đất, hơn nữa còn dùng đất đã chôn tất cả đi, rồi mới tiếp tục đi.
Dù đã vô cùng no, thế nhưng bọn họ vẫn không hết thèm thuồng, nhưng khi sờ cái bụng đã phình lên của mình thì bọn họ biết dù có được cho thêm cũng không thể ăn được nữa.
Trong bụi cỏ ở xa truyền đến tiếng vang, ngoài Tô Đạt ra thì có vẻ là không có ai chú ý tới, ngay khi Tô Đạt dừng bước chân, Thang Lâm bởi vì hiểu thói quen của hắn mà lập tức biết có vấn đề.
Lần đầu Cái Bao Tuấn gặp được tình huống này, vẻ mặt ông thắc mắc, không kiềm chế được mà hỏi: "Đại đương gia, có chuyện gì sao?"
Tô Đạt dùng động tác bảo vệ bọn họ để biểu lộ là có nguy hiểm, đao ở bên hông cũng đã được rút ra một bộ phận, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Lúc này Tô Bảo Nhi và Thang Lâm cũng lập tức làm chuẩn bị, để bất cứ lúc nào cũng có thể công kích hoặc chạy trốn.
Đối với Tô Đạt mà nói, khi không thể đánh lại đối thủ thì chạy trốn cũng là một loại chiến thuật, hắn đã đem tất cả điều này dạy cho hai người Tô Bảo Nhi và Thang Lâm.
Thanh âm phát ra từ bụi cỏ bên kia càng lúc càng lớn, đến nỗi ngay cả mấy người Cái Bao Tuấn cũng có thể nghe được, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730789/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.