Chương trước
Chương sau
Gợn nước nhận biết xác thực có thể nhận biết tất cả xung quanh, nhưng xung quanh này không bao gồm chính thân thể bạch quả phụ!

Chính thân thể bạch quả phụ là góc chết của toàn bộ gợn nước nhận biết, Asha Corea nấp ở trên người nó, cuối cùng đâm ra hoa lệ mưa kiếm, đâm bạch quả phụ thành cái sàng!

Thân nhện rơi vào trong nước, mặt người cùng nửa người của bạch quả phụ miễn cưỡng duy trì hoàn hảo.

Nàng bò tới bên bờ hồ nước, cặp mắt kia mang theo cầu xin nhìn Hắc Ám Vương.

Hiện tại chỉ có Hắc Ám Vương có thể cứu nàng, nàng hi vọng Hắc Ám Vương có thể xem ở trên phần nhiều năm hiệu lực cho hắn như vậy, cho nó một cơ hội sống sót.

"Mặc kệ như thế nào, đây chỉ là một trò chơi." Hắc Ám Vương mở miệng nói.

Mặt bạch quả phụ khó coi đến cực điểm lập tức tràn ra đóa hoa xinh đẹp nhất.

"Vì lẽ đó nhân vật trong game, cũng không đáng đồng tình." Hắc Ám Vương nói tiếp.

Gương mặt của Bạch quả phụ lập tức liền thay đổi.

Chó má Hắc Ám Vương, thà ngươi mặt lạnh lùng, không nói câu nào.

Trước khi chết còn bị Hắc Ám Vương dằn vặt tâm thái một lần, bạch quả phụ bên trong tuyệt vọng mang theo điên cuồng, vọng tưởng dùng thân thể tàn phế này đồng quy vu tận với Asha Corea.

Asha Corea một kiếm trực tiếp xuyên qua mi tâm bạch quả phụ, thân thể bạch quả phụ một hồi co giật kịch liệt, dù cho vẻ mặt tràn ngập oán độc, tràn ngập sự thù hận, như trước không cách nào chạy trốn sinh mệnh trôi đi.

Rút kiếm ra, Asha Corea hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Hắc Ám Vương.

Hắc Ám Vương nhưng phát ra tiếng cười.

"Xem ra đưa ngươi làm quân kỵ sĩ, là ước định sai lầm với ngươi." Hắc Ám Vương nói rằng.

Asha Corea vác lấy hắc ám lãnh kiếm, hành lễ một cái, nói: "Ngươi không khả năng mãi mãi đúng."

"Ta cũng phạm sai lầm, thậm chí mỗi một nước cờ, con cờ sau khi rời tay, đều sẽ lập tức hối hận. Nhưng ta vẫn là yêu thích trò chơi như vậy, mỗi một lần hành vi ngu xuẩn đều sẽ để ta ý thức được chính mình có chỗ nào làm chưa đủ tốt, chà chà." Hắc Ám Vương cứ việc là nói nhìn như mang mấy phần triết lý, nhưng ngữ điệu của hắn nhưng đặc biệt kỳ quái.

Bạch quả phụ chết rồi!

Bị Asha Corea gọn gàng nhanh chóng trảm dưới Hắc Ám Nguyệt Ảnh kiếm.

Sau khi xem xong tình cảnh này, Mạc Phàm đột nhiên nhớ tới đến ở trên thế giới học phủ chi tranh, Asha Corea lúc sắp thua trận trường học phủ chi tranh, trên thân cũng tràn ra một luồng năng lượng hắc ám thần bí mà lại mạnh mẽ.

Lúc đó nàng là đang đối lập với Mục Ninh Tuyết.

Cuối cùng nàng lựa chọn ẩn giấu, không có mở ra đạo hắc ám phong ấn đáng sợ kia.

Asha Corea ẩn giấu lực lượng này đến tột cùng là cái gì, Mạc Phàm cũng không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định sau khi đến siêu giai, sau khi nắm giữ năng lực chuyên môn cùng siêu nhiên lực, nàng tăng lên năng lực ám ảnh cùng kiếm này tới mức cực hạn, phảng phất thoát ly phạm trù một cái Ma Pháp sư, triệt triệt để để hóa thành một tên thích khách tới vô ảnh đi vô tung.

Đứng thẳng ở bên cạnh Hắc Long đại đế, Asha Corea xoay người lại, đôi mắt đẹp nhưng nhìn kỹ Mạc Phàm.

Mạc Phàm từ trên dung nhan mỹ lệ của nàng nhìn thấy mấy phần kiêu ngạo cùng đắc ý, tuy rằng nàng không có mở miệng, Mạc Phàm nhưng cảm giác vị nữ kỵ sĩ này đang nói: Làm sao, cảm thụ sự mạnh mẽ của bản thánh nữ chưa?

Mạc Phàm cũng không keo kiệt, hướng về Asha Corea giơ ngón tay cái lên.

Không hổ là nữ nhân năm đó có thể đánh hoà với Mục Ninh Tuyết, Mục Ninh Tuyết bây giờ mạnh đến nỗi khiến vô số người thẹn thùng, Asha Corea hiển nhiên cũng mạnh đến nỗi khuếch đại.

"Hắc Ám Vương, quân cờ cấp thấp thắng lợi, ngươi có thể đừng quên quy định vừa nãy." Mục Bạch vội vội vàng vàng mở miệng nhắc nhở.

"Đương nhiên sẽ không nuốt lời, ta ban tặng hắc ám cội nguồn ngắn ngủi cho nàng." Hắc Ám Vương sảng khoái hồi đáp.

Sức chiến đấu của Asha Corea tăng lên 50%, điều này phi thường then chốt, mang ý nghĩa khi đối mặt quân giáo chủ hoặc là quân chiến xa, Asha Corea cũng không phải là không có sức đánh một trận.

Mấu chốt nhất chỗ của Asha Corea, từ cực kỳ nguy hiểm trong nháy mắt biến thành một thanh trường kiếm sắc bén, cùng Hắc Long đại đế đâm hướng tới phúc địa của kẻ địch, tiếp theo Saga lại thẳng tiến mà nói, Mục Bạch liền có thể làm văn trên quân nữ hoàng của đối phương rồi!

Quân nữ hoàng là trọng yếu nhất trên bàn cờ, quốc vương hành động bị hạn chế nghiêm trọng, quân nữ hoàng mạnh mẽ, mà hoạt động lại cực kỳ như bình thường.

Bàn cờ bên này đánh đến khó phân thắng bại, mà phía bên phải mạn châu sa hoa vu hậu liền càn quét ba quân cờ của đối phương.

"Giáo chủ, nhảy biên giới, tiến công giáo chủ của đối phương!" Mục Bạch lập tức khởi động nam tử âu châu tóc dài.

Người này giống như Mạc Phàm là giáo chủ, đang cùng mạn châu sa hoa vu hậu ở phía bên phải bàn cờ.

Mục Bạch kỳ nghệ xác thực muốn tinh xảo hơn Hắc Ám Vương, hắn sẽ không lãng phí một con cờ, càng sẽ không vì bảo toàn người mình, cố ý để cho người khác chịu chết.

Hắn hiện tại mục tiêu chính là toàn bộ tồn tại.

Mạc Phàm hiện tại tạm thời không có phát động công kích, nhưng hắn có thể cảm giác được, Mục Bạch có dự định để cho mình đối phó một quân cờ then chốt của kẻ địch.

Người âu châu tóc dài đối mặt chính là ân hạt* Medusa, làm phe tấn công, ân hạt Medusa cũng bị suy yếu 30%, nam tử âu châu tóc dài có thể nói là chiếm cứ ưu thế rất lớn.(* bọ cạp đỏ thẫm)

Nhưng mà, kết quả căn bản không vừa ý người.

Hắc Ám Vương áp chế 30% thực lực là theo thời gian trôi qua mà từ từ giải trừ, ân hạt Medusa lợi dụng hoá đá thuật cùng tà mị chi đồng tử, đùa bỡn nam tử âu châu tóc dài trong ô cờ.

Cuối cùng, ân hạt Medusa thu được thắng lợi, cũng được hắc ám cội nguồn 50%, thực lực tăng mạnh.

Một quân cờ chiến bại, Hắc Ám Vương lập tức triển khai điên cuồng phản kích, rất nhanh bao quát kỵ sĩ Hắc Sương Kiếm Chủ của Asha Corea, đều bị Hắc Ám Vương ăn thịt, trở thành vong hồn.

Asha Corea nhìn thi thể Hắc Sương Kiếm Chủ, mặt không hề cảm xúc.

Trận chiến dịch này vốn là sẽ có hi sinh, Asha Corea cũng không có đi trách Mục Bạch dùng Hắc Sương Kiếm Chủ đi ngăn cản tiến công của nữ hoàng đối phương.

Nàng chỉ là chuyển sự thù hận đến trên thân Tô Lộc.

Tô Lộc phát điên, kéo tất cả mọi người vào vực sâu hắc ám, hắn mới là người đáng chết nhất trên chiến trường này!

"Mạc Phàm, Tô Lộc khóa chặt ngươi." Mục Bạch mở miệng nói rằng.

"Nếu như trốn không thoát, liền để ta cùng hắn giết một hồi đường đường chính chính." Mạc Phàm hỏi.

"Rất xin lỗi tất cả không khả năng thập toàn thập mỹ..." Mục Bạch bỗng nhiên nói ra câu nói này đến.

Sau khi nói xong, Mục Bạch điều động một quân cờ, nhưng là đem trên sân duy nhất một con cấm vệ quân kẹt ở vị trí Tô Lộc sắp di động, che ở trước Mạc Phàm.

Hơn một ngàn người, bọn họ đối mặt rõ ràng là Tô Lộc di động tới!

"Ngươi điên rồi! ! !"

"Ngươi súc sinh đáng chết này! !"

"Tại sao phải để chúng ta chịu chết, ngươi tên bại hoại này! !"

Nhất thời, hơn một ngàn người phát rồ mắng lên, dùng tất cả ngôn ngữ ác độc.

Tô Lộc có thể đi chéo, hắn phát hiện kỳ thủ đối phương dĩ nhiên dùng phương thức này đến bảo toàn Mạc Phàm, nhất thời giống như nắm lấy nhược điểm gì, bắt đầu cười lớn.

Người thường sẽ như vậy, bọn họ quên là ai kéo bọn họ vào trong địa ngục này.

Nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ, là ai bóp tắt hy vọng sinh tồn của bọn hắn.

"Mục Bạch, ta xưa nay không muốn làm một cái thánh nhân, chính ta sẽ chọn lùi." Mạc Phàm nhìn hơn một ngàn người lần lượt từng cái bị Tô Lộc tàn sát, bất đắc dĩ nói.

"Chỗ có ánh sáng, luôn có bóng tối. Trước đây ta cho rằng ta là ánh sáng, ngươi là bóng tối, nhưng hiện tại ta cảm thấy ngươi thích hợp làm ánh sáng hơn." Mục Bạch nói rằng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.