Chương trước
Chương sau
Lục sắc tàn phách bay ra từ gầm của xe buýt, chậm rãi rơi vào bên trong Tiểu Nê Thu.
Tàn phách cấp chiến tướng dùng để luyện chế tinh phách cấp nô bộc hiệu quả rất tốt, đang chuyên tâm đánh giết vong linh, Mạc Phàm lại phát hiện có một viên tinh phách được sinh ra.
Đoạn thời gian gần đây chiến đấu cùng chém giết không ngừng, có thể nói Tiểu Nê Thu đã làm việc suốt 24 giờ, luyện chế tinh phách cho Mạc Phàm, số lượng tinh phách tăng mạnh.
Vong linh tiếp tục kéo tới, Mạc Phàm liếc nhìn đám đông, thấy rằng những người chạy ra đầu tiên đã đến con phố đi bộ ở phía đối diện, hiện tại trên con phố vừa băng qua đã chật cứng người. Nhìn từ chỗ Mạc Phàm chỉ thấy nơi này hoàn toàn là đầu người chen chúc nhau. . .
Mặc dù có hơn chín mươi ma pháp sư ở hai bên bảo vệ, vẫn có một ít Vong Linh hành động quỷ dị lọt qua được lớp phòng ngự của các ma pháp sư nhảy vào đám đông.
Loại Vong Linh này hơn phân nửa đều có móng vuốt sắc bén, hàn mang chợt lóe, liền có người phún máu ngã xuống, căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Cũng thật may là đám người chạy trốn tạo thành lực trùng kích cũng không nhỏ. Vì vậy bọn nó chỉ dám ở vòng ngoài động thủ, số người bị chém giết tương đối có hạn.
Vong linh Cấp thấp là một đám sinh vật tham lam lại ngu xuẩn, mấy con Hủ Thi niếu giết chết một người, bọn nó ngửi được mùi vị máu tươi liền sẽ lập tức lao xuống, cắn xé tới tấp. Cho nên khi một người tử vong sẽ tranh thủ được một ít thời gian cho những người khác, đến khi mấy con hủ thi thưởng thức xong tiên thịt, huyết dịch, mỹ vị nội tạng. . .
Đối với bọn Vong Linh xông vào đám đông. Mạc Phàm không có chút biện pháp nào, một cái Liệt Quyền đánh qua có thể miểu sát bọn nó, nhưng trước sự oanh tạc của ma pháp đoán chừng số người chết còn nhiều hơn. Tình huống hiện tại quả thực đúng như lời của Mục Bạch đã nói “Con mối tìm đường sống”.
Theo số lượng Khô Lâu và Hủ Thi xông vào càng đông, số người ngã xuống càng nhiều, mỗi một giây đều có người trong vũng máu thét lên cầu cứu, mỗi một giây cũng có người an toàn vượt qua con phố chết.
Cái thế giới tàn khốc này Mạc Phàm đã sớm lãnh giáo qua. Trên thực tế, bất kỳ thế giới nào khi chiến tranh nổ ra điều mang đến sự diệt vong. Cũng sẽ không kém hơn so với cuộc chiến này.
"Rắc!"
Mạc Phàm dùng tay bóp vỡ kết tinh vong linh màu đen. Năng lượng nhè nhẹ theo ý niệm của hắn dẫn dắt tiến vào bên trong Lôi Hệ Tinh Vân. . .
Một phần tám!
Đây là lần thứ hai Mạc Phàm sử dụng kết tinh của Vong Linh cấp chiến tướng, lượng ma năng xác thực như Tên lùn đã nói, chỉ hồi phục một phần tám.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, mặt không biểu tình vẻ ra tinh đồ, tinh quỹ của ma pháp Sơ giai cơ hồ chỉ trong một ý niệm đã hoàn thành.
Lôi Ấn quấn quanh hai tay, hắn hung hăng ném đoàn lôi điện vào bọn hủ thi đang chiếm giữ các chướng ngại vật trên đường, rậm rạp chằng chịt lôi điện hóa thành một trường lôi điện, không ngừng đánh lên người đám hủ thi.
Có thể do số lượng Hủ Thi hiện tại quá nhiều, nên lôi điện đánh lên mỗi con hủ thi lại trở nên thưa thớt, không có cách nào làm cho chúng tê liệt hoàn toàn. Đám Hủ Thi đâm vào rào chắn được dựng bởi xe hơi, lập tức tạo ra một lỗ hổng, nhất thời từng đoàn hủ thi xông qua, lao về phía dòng người.
Mạc Phàm đã định bỏ mặc không để ý tới, nhưng khi nghe tiếng khóc thảm thiết của bọn trẻ, sắc mặt Hắn có chút tái nhợt. Không đành lòng lại phải xuất thủ. một cái tinh quỹ lại được vẽ ra. . .
Tinh quỹ như Ánh trăng ở giữa không trung. Một vết nứt trong hư không bị xé toạc, Tật Tinh Lang trên người còn mang theo vết thương nhanh chóng phi ra ngoài và nhảy cao hơn chục thước tới lỗ hổng của rào chắn.
"Giết sạch bọn nó!" Mạc Phàm hướng Tật Tinh Lang ra lệnh!
Tật Tinh Lang trực tiếp rơi vào bên trong đoàn Vong Linh, khi nó hạ xuống, một lực trùng kích tác động một vòng ánh sáng thú mang, nó hung hăng giẫm mạnh xuống mặt đất, Mười mấy đầu Hủ Thi bên cạnh lập tức bị chấn bay lên.
“Grào……!!!!”
Tật Tinh Lang giẫm ra một mảnh trống trải, nó ngửa mặt lên trời gầm to. Sóng âm cùng với cát bụi ầm ầm dân lên bầu trời, lấy Tật Tinh Lang làm trung tâm cuốn thành một cái vòi rồng cuồng bạo, cát sỏi mù mịt.
Sỏi đập vào thân thể Hủ Thi, nhưng Hủ Thi căn bản không cảm nhận được đau đớn. khi vòi rồng ngày càng mạnh hơn, từng đầu Hủ Thi được nhất lên khỏi mặt đất và ném chúng lên không trung. Chúng bị xé toạc bởi cuồn phong và móng vuốt.
Trận cuồng phong vừa rồi vẫn là mảnh bụi màu vàng dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, cả trận cuồng phong không biết đã xé nát bao nhiêu Hủ Thi.
Cơn cuồng phong từ từ tan đi và thay vào đó là một cơn mưa máu đổ xuống.
Đám Thiếu niên, nhi tử lúc trước bị đoàn Hủ Thi xông tới. Khi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đoàn hủ thi toàn bộ biến mất, thay vào đó là khắp nơi bừa bộn, chi gãy, nội tạng, khối thịt, huyết tương…
Tất cả đều bê bết máu. Ở trung tâm, một con Lang Thú với một bộ lông tuấn vũ đã nhiễm huyết hồng, đang đứng đó, thở hổn hển, và không ngừng thở ra khí trắng.
Vết thương củ, vết thương mới, vết loét thối rữa khắp nơi, nhưng con Lang Thú này vẫn tiến lên một bước và đi theo cuối đoàn người. Chỉ cần có Hủ Thi và Khô Lâu lao tới, nó sẽ lao tới cắn đứt cổ của Vong Linh.
“Chữa…Chữa lành”
Một thiếu niên cắn chặt môi sau khi niệm tên ma pháp, mang từng ngôi sao màu trắng sữa thánh khiết vô cùng chậm rãi kết nối lại với nhau, đặt biệt là đến ngôi sao thứ sáu và thứ bảy, nó lung lay như sắp đổ, tùy thời đều có thể làm cho cả Tinh Qũy đứt gãy.
Ánh mắt của thiếu niên kiên định, đầu đầy mồ hôi hoàn thành một cái sơ cấp ma pháp.
Ánh sáng của ma pháp chữa trị cuối cùng cũng xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn, một dòng dịch thể màu trắng nõn như huỳnh quang mùa xuân. Thiếu niên mừng rỡ đưa dịch thể hướng về phía vết thương chồng chất của Tật Tinh Lang.
Trên lưng của Tật Tinh Lang có một vết thương rất dài do móng vuốt của Hủ Thi gây ra. Sau khi được tắm trong quang dịch, liền khép lại cực nhanh, một lúc sau, vết nứt dài gần nửa mét chỉ còn thành sợi lông tơ.
Vết thương này ở phía sau vai của Tật Tinh Lang. Tật Tinh Lang sẽ phải chịu đựng cảm giác đau xé da mỗi khi nó vung móng vuốt. Mặt dù ma pháp chữa trị này yếu ớt, nhưng nó đã loại bỏ được tai họa ngầm lớn nhất cho Tật Tinh Lang.
Thiếu niên có chút kích động, đang muốn xoay người lại, đột nhiên phát hiện một nam tử màu đen Tà Dị đang từ từ hiện ra từ một đám bóng đen...
Thiếu niên nhận ra người này, một pháp sư trẻ tuổi một mực ở chỗ cao đánh giết đại lượng Vong Linh, trong ánh mắt của hắn lóe lên mấy phần sùng bái cùng kính sợ.
"Đây. . . Đây là lần đầu tiên ta sử dụng ma pháp chữa trị!!" thiếu niên hệ chữa trị ấp úng nói.
"Ngươi học lớp mấy?"
"Lớp mười. Hãy để ta giúp ngươi, ta có thể chữa thương cho triệu hoán thú của ngươi, yêu thú của ngươi thật mạnh, nó có thể giết nhiều vong linh cùng một lúc." thiếu niên hệ Chữa Trị nói.
"Đuổi theo sát đám người kia đi, trong một thành phố chỉ có vài người có thể thức tỉnh hệ Chữa Trị trong lần đầu tiên, đừng chết sớm." Mạc Phàm bình thản nói.
"Nhưng ta có thể. . .!"
"Nhiệt tình giữ lại đến Nội Thành đi, chữa khỏi cho một pháp sư, thì đồng nghĩa với cứu sống một đám người." Mạc Phàm không nói nhiều, trực tiếp ra lệnh cho Tật Tinh Lang đưa thiếu niên rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.