Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangforever
Trên màn hình điện thoại của Mạc Phàm, số loading đang nhảy từng chút một. Mà phía bên kia, trọng tài bảo các tuyển thủ lên đấu trường.
Bạch Vũ Lang đi tuốt ở đằng trước. Tiếp theo là hai vị đồng đội của hắn bước lên bậc thang tiến đấu trường.
Mạc Phàm thì chậm chạp đi ở phía đằng sau. Hắn vừa đi vừa nhìn tỷ lệ % đang nhảy lên trên màn hình điện thoại di động. Lúc này nó đã load được 90 % rồi. Có lẽ tầm 1 phút nữa là đủ 100%.
Điện thoại di động của Mạc Phàm chứa rất nhiều tin tức quan trọng, chẳng hạn như mấy đoạn trò chuyện mờ ám giữa Mạc Phàm và Tâm Hạ. Mấy câu này hắn nên tưởng tượng hay là không nên tưởng tượng, tất cả đều phụ thuộc vào trí tưởng tượng dâm đãng của hắn.
Ở phía đài bên kia, Đông Phương Liệt và 3 người đồng đội của hắn cũng bước lên đấu trường. Khuôn mặt Đông Phương Liệt có chút biến hóa, thay đổi liên tục, giống như kiểu hắn không được tập trung vậy. Nhưng ánh mắt lại giả bộ như vô tình nhìn liếc qua Mạc Phàm một cái.
Đông Phương Liệt và Chu Thư Minh đã chú ý Mạc Phàm từ rất lâu rồi. Cái tên Mạc Phàm này mang tới cho hai người bọn họ không ít kinh ngạc. Vốn tưởng rằng cái tên này giỏi lắm là nằm trong top 20- 30 hệ Bảng. Nhưng theo tình hình hiện giờ, tên này rất có thể sẽ uy hiếp tới vị trí thứ nhất của hai người bọn họ.
Là một tân sinh viên thế nhưng lại có được thực lực như vậy. Rất là không được!
“Rốt cuộc, lần này cũng gặp phải hắn rồi. Ta vẫn còn nhớ người từng nói rằng người sẽ hạ hắn trong vòng hai hiệp.”
Chu Thư Minh đứng ở một bên, cố tình đổ thêm dầu vào lửa, nói.
Sau khi rút thăm xong, muốn ăn gian thì phải làm như thế nào? Đơn giản à! Chu Thu Minh muốn gặp đội nào, hắn liền bỏ ra một chút thủ đoạn là xong.
Đội ngũ của hắn đã có hắn và Đông Phương Liệt. Cho nên chỉ cần kiếm thêm 2 người bất kỳ, đội của hắn liền có thể đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi!
“Yên tâm! Nếu như không có ai ngăn cản…. Liệt Quyền của ta có thể trong vòng nháy mắt đánh bại bọn chúng. Ha Ha Ha…”
Đông Phương Liệt cười ha ha nói. Trên gương mặt hiện ra sự tự tin vô cùng.
“Ngươi nói cũng đúng. Dù sao thiên phú trời sinh của người cũng xếp hạng trên thiên phú trời sinh song hệ của hắn mà.”
Chư Thư Minh nói.
……………..
“Đông Phương Liệt. Thiên phú đứng hàng thứ 4, biến dị Hỏa Tinh Tử (1). Kỹ năng Hỏa hệ của hắn so với người thường cao hơn một cấp.”
(1) Hỏa Tinh Tử: hạt sao hệ hỏa.
Bạch Vũ Lang âm trầm nói với các đội viên của mình.
Đều cùng là tuyển thủ đứng đầu, cho nên việc Bạch Vũ Lang hiểu rõ Đông Phương Liệt cũng không có gì là lạ.
Cái tên Đông Phương Liệt này đáng sợ nhất không chỉ có tu vi của hắn, mà hơn nữa còn có thiên phú trời sinh đáng sợ tới kinh người nữa.
Kỹ năng Hỏa hệ của hắn, một khi có thể thi triển ra được thì uy lực của nó được tăng lên một cái cấp bậc…..
Điều này có nghĩa như thế nào?? Giả sư tu vi của Đông Phương Liệt là ma pháp sư Trung cấp bậc 3…..
Cái này có ý nghĩa rằng, nếu như lúc này Đông Phương Liệt có tu vi là Ma pháp sư Trung cấp bậc 3…. như vậy khi hắn thi triển ra kỹ năng Liệt Quyền thì uy lực của Liệt Quyền sẽ là bậc 4!
Mạc Phàm nghe xong Bạch Vũ Lang nói về Đông Phương Liệt xong, không khỏi than thở không thôi về cái thiên phú này.
Hạt sao của hắn cũng mới chỉ cường hóa được 29 viên, còn thiếu 20 viên nữa thì hắn mới có thể nâng cấp Liệt Quyền lên bậc 4 được. Mà tên Đông Phương Liệt này, hắn lại không cần bất kỳ tinh phách nào, càng không cần tới cường hóa. Chỉ cần tu vi hắn đạt tới cấp bậc thứ 3, thiên phú trời sinh của hắn liền giúp cho hắn nắm giữ trong tay bậc 4!
Bậc 3 Liệt Quyền ở trong cùng cảnh giới, cùng cấp bậc đã có năng lực áp đảo, hủy diệt rồi. Chứ không cần phải nói tới bậc 4 kia. Cho dù có sử dụng ma cụ phòng ngự thì cũng không thể nào ngăn cản được bậc 4 này!!
“Năng lực Phong hệ của hắn thì bình thường. Nhưng ngàn vạn lần đừng để hắn thi triển ra Liệt Quyền, nếu không chúng ta ngay lập tức thua.”
Bạch Vũ Lang nhấn mạnh, nói.
“Ta sẽ chú ý tới hắn.”
“Mạc Phàm, Lôi và Hỏa của ngươi đã tăng lên…cho nên uy lực của ngươi cũng không kém Đông Phương Liệt là bao. Nhưng đối phương chỉ cần một cái Tinh Đồ là có thể khiến cho chúng ta nhận phải đả kích nghiêm trọng, vì vậy…. Ồ! Trên bả vai ngươi là thứ gì vậy?”
Bạch Vũ Lang đang định sắp xếp, bố trí kế hoạch cho trận đấu. Đột nhiên, hắn phát hiện thấy trên bả vai Mạc Phàm có một đoàn lửa tròn trịa. Đoàn lửa này giống như một quả bóng tinh nghịch vậy. Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, thì nó đâu phải là quả bóng, mà là một tiểu sinh linh được tạo ra từ lửa. Nhìn nó rất là thông minh và lanh lợi!
“A! Khế ước thú của ta…. Tiểu Viêm Cơ, ai cho ngươi chạy ra ngoài vậy!”
Mạc Phàm im lặng đem tiểu Viêm Cơ nắm xuống, bộ dạng giống như muốn đánh nó một trận vậy.
“Đinh~~~~! Đinh~~~~~!”
Tiểu Viêm Cơ thấy bộ dạng Mạc Phàm như vậy liền hiện ra dáng vẻ ủy khuất. Trên gương mặt non nớt không khỏi có nước mắt chảy ra.
Rõ ràng nàng muốn nói cho Mạc Phàm biết rằng, nàng ra ngoài như thế này là muốn giúp ba ba đối phó cường địch đó!!
“Nếu là khế ước thú của ngươi, vậy thì triệu hoán ra trước cũng không sao, chỉ là… hình như con khế ước thú này chưa có trưởng thành đúng không?”
Bạch Vũ Lang hỏi.
“Đúng vậy! Nó là Ấu Niên kỳ…”
Mạc Phàm nói.
“Ấu…. Ấu niên kỳ…. gọi ra để ăn hành à???”
Bạch Vũ Lang câm nín.
Mặc dù, hắn không phải là ma pháp sư hệ Triệu hoán. Nhưng ngày thường đi học, hắn vẫn được học về nó. Thú triệu hoán Ấu Niên Kỳ thì dùng được cái cứt à!
“Ta cảm thấy hay là ngươi nên gọi ra con Tật Tinh Lang kia trước…”
“Không sao đâu. Tật Tinh Lang là ma pháp Sơ cấp. Triệu hoán dễ lắm. Còn cái tên này thì phải vẽ ra Tinh Đồ, sau đó mới có thể triệu hoán nó ra ngoài được. Triệu hoán trước sẽ tốt hơn một chút.”
Mạc Phàm nói.
Nói xong câu đó, Mạc Phàm cảm thấy những lời mình vừa nói hình như dư thừa thì phải.
Cái tên tiểu Viêm Cơ này không cần hắn vẽ ra Tinh Đồ thì nó cũng có thể từ trong không gian khế ước chui ra ngoài được!!
Thi đấu có quy định, trước lúc thi đấu, ma pháp sư hệ Triệu hoán chỉ có thể triệu hoán ra một con thú ở bên cạnh. Muốn gọi ra nhiều hơn nữa, phải chờ trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu. Sau đó tìm cơ hội thích hợp gọi nó ra.
“Nói cũng đúng. Bất quá ngươi vẫn nên gọi con sói kia ra sớm sớm một chút vẫn tốt hơn. Dù sao có nó, công đoạn kìm hãm tên Đông Phương Liệt kia sẽ thuận lợi hơn, chứ một khi để….”
“Một khi để Đông Phương Liệt xuất thủ, chúng ta coi như xong rồi.”
“Đội trưởng, ngươi nói câu này không dưới 10 lần rồi đó!”
“Đệt con mẹ, ta đây chính là đang tận tình khuyên nhủ đó!”
…………..
Mạc Phàm quét mắt xung quanh một vòng. Lúc này khói mù cũng đã tản bớt đi rồi. Bên trong đám người đông như mắc cửi trên đấu trường kia, hắn vẫn có thể nhìn thấy được rất nhiều gương mặt thân quen.
Nào là “bao nuôi” Mục Nô Kiều. Bên cạnh còn có Ngải Đồ Đồ. Ca ca của nàng có lẽ đã trở về rồi.
Còn có bạn học tốt, xuất quỷ nhập thần Đinh Vũ Miên, nàng cũng có mặt ở trên đó. Bên cạnh nàng chính là nửa nam nữa nữ Hoàng Tinh Lệ. Ngoài ra còn có tên Lưu Kiềm – một tên âm hồn bất tán, luôn bám theo Đinh Vũ Miên, tự nhận mình là đẹp trai nữa. Phải nói hắn thật sự rất có kiên nhẫn đối với Đinh Vũ Miên đấy.
Triệu Mãn Duyên cũng ngồi trên đó. Hắn ngồi vị trí khá gần sân thi đấu. Cái tên này mất tích cũng được một thời gian khá dài rồi. Thiếu chút nữa thì Mạc Phàm quên mất tên trai hư này. Vâng! Phải nói hắn rất là kinh người. Vừa mới nhìn thấy mặt thì đã có ngay một cô bạn gái mới rồi…..
Cái tên công tử mặt trắng bị hắn giựt nơ xuống cũng có mặt ở trên đó. Cái tên này tên là gì ý nhỉ?? Mạc Phàm cũng quên mất tên hắn rồi. Rõ ràng tên này với hai tên Chu Thư Minh và Đông Phương Liệt kia là đồng bọn. Hắn đang ngồi ở trên đó chờ xem kịch vui.
Lão bằng hữu Trầm Minh Tiếu và cái tên heo mập La Tống cũng có ở trên đó. Hai tên này từ sau khi vào nội viện, luôn đi với nhau như hình với bóng. Cũng không biết ngày trước ở trong thành hoang Kim Lân kia, hai người cùng nhau chạy trối chết xong, có phát sinh tình cảm vượt qua tình hữu nghị hay không?
Mặc dù vợ cả của hắn đã phải liều mình sử dụng Băng Tinh Sát Cung để cứu hai cái mạng chó này. Thế nhưng hai tên này vẫn mang địch ý mười phần như cũ đối với hắn. Cũng không có xem hắn là bạn tốt.
Chỉ tiếc, thực lực của hai tên này đã bị hắn bỏ quá xa rồi. Cho nên, mỗi khi ở trước mặt hắn, hai tên này cũng không dám làm gì.
“Tuýt!”
“Chuẩn bị thi đấu.....”
Khi điện thoại di động của Mạc Phàm load tới 100 % thì cũng là lúc trọng tài đọc tuyên bố.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua vị trọng tài chính, thấy vị trọng tài chính đang còn lấy giọng, chuẩn bị đọc to “trận đấu bắt đầu”. Vì vậy, Mạc phàm liền nhìn thoáng qua tin tức trên điện thoại mà nó đã load xong kia….
Vốn Mạc Phàm định nhìn lướt qua tin tức một chút. Sau đó ném điện thoại di động về phía Ngải Đồ Đồ, để nàng bảo quản thay cho hắn. Ai mà ngờ được, một dòng tin nhắn Linh Linh gửi tới, xuất hiện trên màn hình. Hình như tin tức này có liên quan tới Mạc Phàm thì phải.
“Có phải Hầu Tử vừa mới được tấn chức hay không?? Chắc là nàng báo tin mừng cho mình đây….”
Mạc Phàm lẩm bẩm một câu.
Sau đó, hắn tiện tay mở tin nhắn ra đọc.
Bên tai tiếng vị trọng tài đang còn giận giữ, mắng bảo hắn để điện thoại di động xuống. Nhưng, khi cái tin nhắn kia vừa được mở ra đọc. Mặc dù chỉ ngắn ngủi một hàng chữ, thế nhưng nó lại khiến cho Mạc Phàm run rẩy cả người, giống như kiểu bị sét đánh vậy……Hai con mắt Mạc Phàm lúc này thất thần, giống như người mất hồn vậy!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.