Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangforever
“Tối hôm qua, tòa thành trên đỉnh núi Nhạc Hoạt bị thiên thạch tấn công. Sau đó,biển lửa bao trùm cả trang viên. Người trong trang viên Triệu Ngọc Lâm bị tổn thất nghiêm trọng….”
“Đám thiên thạch kỳ lạ này mang theo lực lượng thiêu đốt thần bí khiến cho động cơ xe bùng cháy, không thể hoạt động được.”
“Mặc dù trấn nhỏ Nhạc Hoạt gặp phải tai ương thiên thạch. Thế nhưng công nhân vẫn trốn thoát kịp thời được, không tạo thành thương vong quá lớn, quả thật đúng là trong cái rủi gặp cái may….”
Mấy ngày sau, vô số tin tức về trấn nhỏ Nhạc Hoạt bị thiên thạch tấn công liền được truyền đi rộng rãi. Mặc dù trấn nhỏ Nhạc Hoạt có chút xa xôi, hẻo lánh. Thế nhưng các phóng viên chuyên đi săn tin tức vẫn moi móc ra được và đưa tin tức này lên trang nhất của các mặt báo, truyền thông đại chúng cho mọi người ở trong nước biết.
“Chuyện này Triệu Ngọc Lâm chắc cũng không thể tính toán được. Cho nên mấy tin tức này mới tuồn ra bên ngoài được. Nhưng sau sự kiện lần này, hắn xem như hoàn toàn tỉnh ngộ.”
Mạc Phàm nói xong liền tắt TV đi. Đối với tin tức được công khai rộng rãi ra bên ngoài này xem như là hiểu.
Tâm Hạ cũng gật đầu đồng ý. Ma nữ Hỏa diễm Khương Phượng gây ra tai ương như vậy vốn là vì muốn bảo vệ truyền thừa của Viêm Cơ. Hiện tại Viêm Cơ đã được bình yên tới trái đất, sứ mạng của nàng xem như đã hoàn thành.
“Mạc Phàm ca ca, em phải quay về trường học đây. Em ra ngoài cũng được một đoạn thời gian dài rồi, nếu như không trở về sẽ bị lão sư mắng.”
“Uk, để anh đưa em trở về.”
……………..
Cái chuyện mang Tâm Hạ trở về Hàng Châu rồi lại quay trở lại Thượng Hải đối với Mạc Phàm mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Còn hai người Trương Tiểu Hầu và Nam Giác thì cũng đã quay trở lại quân khu của mình. Nhất là Trương Tiểu Hầu, hình như bên quân khu đang đóng quân của hắn gặp phải một chuyện gì đó vô cùng khó giải quyết thì phải.
Mạc Phàm còn tính bảo Trương Tiểu Hầu ở lại vài hôm nói chuyện chơi đùa cho vui. Ai mà ngờ được hắn lại có chuyện quan trọng, đương nhiên Mạc Phàm đành để Trương Tiểu Hầu quay trở về rồi.
Sau khi tất cả mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Mạc Phàm liền vội vã đi tìm Hoắc Đà.
Theo như thời gian Mạc Phàm tính toán, giờ này chiếc Khải ma cụ mà hắn từng nhờ Hoắc Đà làm ngày trước chắc có lẽ cũng đã được làm xong rồi.. Mạc Phàm vẫn luôn mong chờ được khoác vào chiếc thần trang ưu việt này. Quả thật tu vi hiện giờ của hắn quá thấp. Nếu như hắn không nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, sau này gặp phải yêu ma hoặc ma pháp sư mạnh hơn nữa, hắn căn bản không thể đối phó nổi.
Sau khi tới tháp Minh Châu, Mạc Phàm liền đi vào cửa hàng của Hoắc Đà. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra tên Lý Tuấn Nam không biết xấu hổ kia đang còn ngủ gà ngủ gật.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web
“Lại là ngươi???…. Đúng rồi, cái vẩy lần trước của người rõ ràng không có xà văn, rốt cuộc nó tốt ở chỗ nào vậy???”
Lý Tuấn Nam liền túm lấy Mạc Phàm hỏi.
Cái vấn đề này quả thật đã vây khốn hắn mười mấy đêm rồi!
Mạc Phàm nghe hắn hỏi vậy liền liếc mắt xem thường một cái, cũng lười nói chuyện với cái tên học đồ thông minh đang còn rất xúc động này.
“Hàng của ta đâu?”
Mạc Phàm hỏi.
“Tiểu bằng hữu Mạc Phàm tới rồi đó ư?? Hắc hắc hắc. Cũng may nhờ có người đưa cho ta hai chiếc Huyết Nha. Mà ta đã nghiên cứu ra một món đồ không tệ, ngươi có muốn nhìn nó một chút…. A, tiểu hỏa diễm trên vai ngươi là gì vậy??”
Đột nhiên hai con mắt Hoắc Đà híp lại. Vẻ mặt của hắn lúc này không khác gì một tên xảo quyệt. Hắn cứ như vậy bước tới bên cạnh Mạc Phàm.
“Khế ước thú của ta.”
Mạc Phàm có chút bất đắc dĩ nói. Sau đó lấy tay, một phát bắt được tiểu Viêm Cơ đang còn nhảy choi choi trên vai hắn. Sau đó dùng ngón tay gõ gõ lên đầu tên nhóc hiếu động này, lớn tiếng dạy bảo:
“Không phải cha từng nói với con rằng, con không được tự ý ra ngoài hay sao? Đốt cái gì mà đốt? Thích đốt đúng không? Cha lại đốt cho con tắt ngúm bây giờ.”
“Ting~~~~~”
Tiểu Viêm Cơ nghe thấy vậy liền cúi đầu, ủy khuất như sắp khóc tới nơi rồi.
Mạc Phàm cũng cảm thấy phục nó. Khế ước thú của người ta thì phi thường nghe lời chủ nhân ở trong không gian khế ước, chỉ có khi nào triệu hồi về thì mới xuất hiện.
Còn Tiểu Viêm Cơ của hắn thì hay rồi, nó lại ngược lại hoàn toàn. Cũng không biết tiểu Viêm Cơ được truyền thừa thứ lực lượng kỳ quái gì mà có thể giúp nó qua lại giữa hai không gian một cách tự nhiên được. Tuy Mạc Phàm là chủ nhân của nó, nhưng cũng bó tay với trường hợp đặc biệt này.
“Nó là...... Nó là...... Nó chắc chắn là Viêm Cơ!!”
Đột nhiên hai con mắt Hoắc Đà mở to ra, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào tiểu Viêm Cơ. Quả thực lão lúc này không khác gì một cha già dê si mê một nhóc loly vậy. Lão lúc này cực kỳ muốn ôm lấy nó!!
“Way, Way, tự trọng, tự trọng, ông lão!”
Mạc Phàm đưa tay ra trước chặn lấy cánh tay của Hoắc Đà đang định xông lên vuốt ve tiểu Viêm Cơ kia, rất là thành thật nói.
“Khụ Khụ!! Là ta kích động, là ta kích động. Tiểu tử này của người, cho cái giá đi. Bao nhiêu tiền ta cũng mua, giá cả tùy ý người định đoạt!”
Đột nhiên khuôn mặt Hoắc Đà đỏ ửng lên. Mạc Phàm nhớ ngày trước khi hắn đưa cho Hoắc Đà Huyết Nha cũng không có nhìn thấy bộ dạng giống như heo lúc này của hắn a!!
Mạc Phàm cũng không biết Viêm Cơ đối với thợ rèn mà nói quả thực không khác gì thần sủng.
Muốn trở thành thợ rèn, ma pháp sư phải mang trong người hai hệ đó là Hỏa hệ và Lôi hệ. Còn muốn trở thành thợ rèn xuất sắc hơn nữa thì phải kiêm tu thêm hệ Triệu hoán. Lý do rất đơn giản, kiêm tu thêm hệ Triệu Hoán tức là có thêm một con thú khế ước Hỏa hệ nữa. Con thú khế ước này có thể cùng chủ nhân của nó giúp đỡ lẫn nhau trong lúc rèn ma cụ.
Chất liệu bất đồng thì dùng ngọn lửa bất đồng. Nếu như có nhiều thêm một loại lửa thì khi khống chế thuộc tính ngọn lửa, người thợ rèn sẽ khống chế được tốt hơn, có thể dung nhập vào lực lượng mạnh hơn. Và đương nhiên sẽ rèn ra ma cụ tinh xảo hơn rồi. Hiện tại Hoắc Đà chính là thợ rèn 3 lửa. Hắn được gọi như vậy bởi vì hắn dùng 3 loại lửa khác nhau để rèn nguyên liệu.
Mà Viêm Cơ là một loại sinh vật trời sinh đã mang trong mình 2 thuộc tính lửa khác nhau. Nói cách khác, nếu như Hoắc Đà có thêm một con Viêm Cơ, sau đó nuôi nấng, cùng nó rèn ma cụ, thì hắn không khác gì một thợ rèn 4 lửa. Cảnh giới này đủ để Hoắc Đà vấn đỉnh thế giới thợ rèn!
Vấn đề là loại sinh vật Viêm Cơ này chỉ có thể ngộ, không thể cầu a! Phần lớn Viêm Cơ là mọi người nghe thấy, chứ chưa có ai từng thấy tận mắt. Cho nên muốn bắt được một con Viêm Cơ có thực lực mạnh để làm việc với mình, tốt nhất ý nghĩ này không nên nghĩ tới thì hay hơn. Chứ đừng nói tới việc bắt một con Viêm Cơ ấu sủng làm khế ước thú!!
Vì muốn được dương danh với đời, quỷ keo kiệt Hoắc Đà cho dù có dốc hết phân nửa gia sản để đổi lấy một con Viêm Cơ, hắn cũng nguyện ý!!
Cho nên, sau khi thấy Mạc Phàm mang theo một tiểu Viêm Cơ ở bên mình, Hoắc Đà cảm thấy hắn như điên rồi, cũng không có nhiều lời, để mặc cho Mạc Phàm tự ra giá. Cho dù Mạc Phàm có lấy Ức làm đơn vị thì lông mày Hoắc Đà cũng không có nhăn!
* 1 Ức = 1 trăm triệu.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh. Giả sư ta trả ngươi 10 Ức, bảo ngươi đem cháu gái của ngươi bán cho ta, ngươi có bán không?? Tiểu Viêm Cơ này, ta không bán. Ngươi tốt nhất quên cái suy nghĩ này đi!”
Mạc Phàm vội vàng đẩy ông lão bệnh tâm thần này ra.
“Mạc Phàm tiểu bằng hữu! À không! Mạc Phàm huynh đệ, người bán cho ta đi, bao nhiêu tiền ta cũng mua!!”
Quả thật lúc này Hoắc Đà không còn lòng tự trọng của mình nữa rồi, vô sỉ phải nói là cực điểm. Có chỉ còn thiếu ôm bắp đùi Mạc Phàm cầu khẩn nữa là đủ bộ.
Lý Tuấn Nam ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này liền lâm vào u mê.
Vấn đề về vảy rán hắn còn chưa có được rõ ràng, lúc này lại thêm một nghi vấn động trời nữa, đó là sư phụ của hắn chưa có đem bất kỳ trân bảo nào đặt vào trong mắt lúc này lại si mê tới phát khùng một đứa con nít cả người toàn là lửa?? Tôn nghiêm của thợ rèn đại sư đâu hết rồi???
…………
Mạc Phàm quả thật phục ông lão Hoắc Đà này, vô sỉ đến thế là cùng. Cho nên để yên chuyện, hắn liền vội vã thu tiểu Viêm Cơ lại.
Hoắc Đà phải nói là đưa ra tất cả mọi thứ để mua chuộc Mạc Phàm bán cho hắn. Thế nhưng Mạc Phàm nói rõ với hắn rằng hắn không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán!
Vì muốn lấy lòng Mạc Phàm, Hoắc Đà liền đem Huyền xà khải giao cho Mạc Phàm một cách đàng hoàng. Vốn lúc trước, hắn còn định lừa Mạc Phàm lấy một ít tiền công, thế nhưng lúc này suy nghĩ đó liền quên luôn.
“Hay thế này đi, nó và người đã ký kết khế ước với nhau. Cho nên, bán cho ta cũng gây thêm phiền phức. Ta thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi có Viêm Cơ, chắc chắn có thể trở thành thợ rèn 4 lửa….Nghe lời ta đi mà, tiện nghi cho người nhiều rồi đó.”
Hoắc Đà liền nghiêm túc nói.
“Tạm biệt!”
Mạc Phàm cầm khải ma cụ xong, liền xoay người rời đi.
Tên điên! Ai muốn làm đồ đệ của ngươi chứ.
Mình siêng năng chăm chỉ là vì muốn trở thành Pháp Vương. Chứ với cái nghề rèn này, một chút cũng không có hứng thú!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.