Chương trước
Chương sau
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mạc Phàm cũng xem như là một người thông minh, vừa nghe qua liền biết trong lời nói của Lãnh Thanh còn cất giấu điều gì đó, vì vậy lập tức hạ thấp giọng dò hỏi: “Đại sư tỷ, có phải là tỷ biết điều gì phải không?”
“Thủ hạ của ta sớm đã có thu thập qua một phần tư liệu, sau đó ta cũng đã thăm dò qua thân thế của hai cỗ thi thể mục nát xuất hiện sớm nhất ở giữa khu phố xá sầm uất kia, vốn dĩ là ta vẫn chưa tìm được đối tượng đáng nghi, nhưng sau chuyện này ta cảm thấy có một người phi thường khả nghi.” Lãnh Thanh âm trầm nói. Nàng ta là một người có vóc dáng cao gầy, ánh mắt sắc bén, cả người toát ra một cỗ khí tức khắc nghiệt hoàn toàn bất đồng với tuyệt đại đa số lãnh diễm nữ tử bình thường.
Cũng may nàng là tỷ tỷ của Linh Linh tiểu nha đầu, nếu đổi lại bình thường thì Mạc Phàm sẽ không tùy tiện đến gần một nữ nhân đáng sợ như vậy.
“Đại sư tỷ, người có phải là đang hoài nghi bệnh dịch lần này còn có ẩn tình?” Mạc Phàm từ trong giọng nói Lãnh Thanh mơ hồ hiểu ra chuyện này không đơn giản như mọi người đã nghĩ.
“Ngươi có muốn cứu con rắn này hay không?” Lãnh Thanh hỏi một câu.
Lê Thiên và Lãnh Thanh đều là 2 người theo phe bảo vệ cho Đồ Đằng Huyền Xà, bọn họ đã từng dò hỏi qua Lộc tiên sinh phụ trách y dược bên kia. Kết quả ông ấy tỏ vẻ rằng tuy máu của Đồ Đằng Huyền Xà đối với bệnh dịch có tác dụng đề kháng nhất định, nhưng lại không có cách nào trị được tận gốc, điều này cho thấy Đồ Đằng Huyền Xà không hẳn là căn nguyên của ôn dịch, huống hồ địa phương có bệnh dịch nghiêm trọng nhất là ở Bạch trấn, Đồ Đằng Huyền Xà ngay từ đầu vẫn luôn trú ở Tây hồ, nếu như nó đúng là căn nguyên của ôn dịch thì vùng Tây hồ này nên là vùng phát bệnh quy mô lớn trước mới đúng a.
Vụ việc này Thẩm Phán Trưởng Lê Thiên và Lãnh Thanh vẫn đang một mực điều tra, tuy rằng bắt được một chút manh mối, nhưng vẫn chưa có cách nào để phong tỏa tên đầu sỏ thực thụ đứng đằng sau.
“Chỉ là...” Mạc Phàm liếc mắt nhìn sang Đường Nguyệt đang thất hồn lạc phách bên bờ Tô Giang bên kia thầm nói.
Mạc Phàm cũng biết phe mình không có bất kỳ chứng cứ có lợi nào, chỉ là trực giác của hắn mách bảo rằng đầu Đồ Đằng Huyền xà này cũng không phải là tà ác.
Chứng kiến Đường Nguyệt lão sư thể hiện một mặt yếu đuối chưa từng có như vậy, Mạc Phàm càng là không đành lòng khoanh tay đứng nhìn được.
“Người dưới tay ta đều đã bị điều đến cứ điểm phía Tây cả rồi, nếu như ngươi đồng ý hiệp trợ ta, thì hãy mau chóng đi tới Bạch trấn một chuyến, tra xem ở Bạch trấn có dấu chân của loài sinh vật đặc thù nào để lại hay không? ” Lãnh Thanh từ tốn nói.
“Nơi đó hẳn là đã sớm có người điều tra, ta đi qua tra thêm một lần nữa thì có ý nghĩa gì sao?” Mạc Phàm nói rằng.
Bạch trấn là khu vực chủ yếu phát sinh bệnh biến, cho nên đám người của chính phủ, rồi thêm cả thành viên của Thẩm Phán Hội chắc chắn đã đem nơi đó đào ba thước đất lên rồi, bây giờ mình còn chạy qua đó để làm gì?
“Giả như có người cố ý che giấu, hoặc là không mong muốn nguyên nhân sinh bệnh chân chính bị phát hiện, vậy thì có phái thêm nhiều người hơn nữa đi qua thì cũng có ích gì. Ta đã để cho Linh Linh chạy tới Bạch trấn, nàng sẽ cùng ngươi phối hợp điều tra vụ này. Nhớ kỹ, thời gian cho các ngươi cũng không nhiều, một khi quân đoàn Bạch Ma Ưng bị đẩy lùi, Chúc Mông nhất định sẽ trở về xử quyết Đồ Đằng Huyền xà, nếu khi đó mà còn không tìm được chứng cứ, chúng ta sẽ rất khó khắn để tìm ra chân tướng thật sự.” Lãnh Thanh nói thật.
“Thì ra Đại sư tỷ đang điều tra chuyện này. Tỷ cứ yên tâm, nếu như Bạch trấn thật sự ẩn tàng điều gì, ta nhất định sẽ đem nó đào móc ra!” Mạc Phàm vỗ vỗ lồng ngực nói.
“Được, vậy bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động, trước khi bọn hắn trở về nhất quyết phải tìm ra được chân tướng bệnh dịch!” Lãnh Thanh nói.
“Ta hiện tại còn chưa có một chút manh mối nào a, làm sao đi tìm?” Mạc Phàm vội vàng nói.
“Ta đã đem tư liệu truyền cho Linh Linh rồi, nàng sẽ nói cho ngươi biết.”
“Oke oke.”
...
Lãnh Thanh sau đó nhanh chóng rời đi, cũng không biết nàng vừa nãy rốt cuộc là tìm được tin tức trọng yếu gì.
Sau những chuyện vừa diễn ra, Mạc Phàm cảm thấy chuyện này cần phải được điều tra đến nơi đến chốn mới được, bất kể là do đại xà mang đến bệnh dịch hay là trong đó còn có ẩn tình gì khác, đều phải tra ra cho rõ ràng.
Dựa theo lời của Lãnh Thanh, Mạc Phàm liền thừa dịp trời tối âm thầm lẻn tới Bạch trấn.
Bạch trấn hiện tại đã bị triệt để phong tỏa, ngay cả việc đi vào cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tình hình này so với mấy ngày trước khác biệt rất lớn.
Khi Mạc Phàm còn đang lo lắng làm sao để tiến vào Bạch trấn, thì Linh Linh đã gọi điện thoại tới, muốn hội họp với hắn ở trước đại môn.
Sau khi tiến vào trong tầng canh gác trước đại môn, Mạc Phàm liền nhìn thấy tiểu la lỵ Linh Linh đang mặc một bộ sườn xám thêu hoa mai màu đen đứng ở một bên. Khi nàng ta nhìn thấy Mạc Phàm thì liền trừng to cặp mắt to tròn đen nhánh của mình về phía kẻ đang khoan thai đến muộn kia, hai cái bím tóc phi thường cute của nàng giận dỗi lắc qua lắc lại một hồi khiến cho thuộc tính đáng yêu của nàng ngay lập tức bạo nổ, khiến cho Mạc Phàm không thể nhịn được ý nghĩ muốn chạy tới ôm nàng càn rỡ một hồi.
“Ta biết là ngươi sẽ không chết mà.” Linh Linh vẫn là bộ dạng như ông cụ non lúc trước. Nàng nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm một hồi lâu, sau đó mới nở một nụ cười thật tươi tắn.
“Ngươi đúng là càng lúc càng xinh xắn ra nha.” Mạc Phàm đưa tay véo véo gò má trắng nõn nà của nàng rồi cảm thán: Xúc cảm thật là tốt a!
Linh Linh tức tối trề ra cái môi nhỏ, từ nhỏ đến lớn nàng ghét nhất là bị người khác véo mặt như vậy, liền từ một tiểu công chúa cao quý biến thành một bé mèo hoang hung dữ, duỗi ra móng vuốt cào lấy cào để lên người Mạc Phàm, trông bộ dạng như nhất quyết sẽ không bỏ qua cho hắn.
Mạc Phàm duỗi một tay ra đè lên cái đầu nhỏ của cô nàng, khiến cho 2 cánh tay ngắn ngủn của tiểu Linh Linh quơ qua quơ lại một hồi vẫn không thể đụng tới hắn được. Hắn hì hì cười nói: “Được rồi được rồi, làm chính sự quan trọng hơn.”
“Hừ, ngươi mà còn dám nhéo má ta, ta sẽ đem tay của ngươi ra giẫm bẹp đó!” Linh Linh hiện tại đã hóa thành một con tiểu hổ hung dữ nói.
“Tỷ tỷ của ngươi nói trên tay ngươi có một phần tư liệu, là cái gì?” Mạc Phàm dò hỏi.
“Hừm, chuyện này kỳ thực là ta cũng có tham gia, đại khái là vào khoảng hai tháng trước, tỷ tỷ có sai ta đi điều tra một nhóm huyết tề của chính phủ. Những huyết tề này vốn là để cung cấp cho các đại trạm dịch, phòng tuyến quân sự, cứ điểm ở tỉnh Chiết Giang. Ngươi cũng biết đó, người bị thương do đối kháng với yêu ma hàng năm đếm mãi không hết, gần một phần năm thu nhập của một thợ săn bình thường đều dành ra để mua huyết tề, phòng ngừa khi ra ngoài săn bắn bị thương dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết. Trạm dịch, phòng tuyến, cứ điểm những chỗ này chính là những nơi có nhu cầu một số lượng lớn những huyết tề này...” Linh Linh như thường lệ mở ra một cái laptop đặt lên cặp đùi trắng nõn kia, từ tốn kể lại.
Huyết tề là một loại dược phẩm phi thường phổ biến nhưng cũng phi thường đắt giá, tác dụng chủ yếu của nó chính là chuyển vận huyết dịch.
Số lượng Chữa trị hệ pháp sư vô cùng thưa thớt, cho nên không phải người nào cũng được Chữa trị hệ pháp sư trị liệu cho. Trong những lúc như thế thì những dược tề do các Chữa trị hệ các pháp sư nghiên cứu chế tạo ra thuốc liền vô cùng trọng yếu, trong đó huyết tề chính là một trong những loại dược tề mà các pháp sư ưa chuộng nhất. Cách sử dụng loại thuốc này vô cùng đơn giản, chỉ cần bôi dược tề này lên miệng vết thương, công năng tạo huyết của người dùng sẽ tăng lên mấy chục lần trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù là một vài trường hợp ngoại thương khá nặng cũng chỉ cần bôi qua bôi lại một vài lần, sau đó hơi hơi băng bó một chút, liền không cần lo về vấn đề nhiễm trùng, không bao lâu sau là có thể khỏi hẳn.
Giá của huyết tề này có hơi đắt một chút, một phần thu nhập của một pháp sư chiến đấu ở dã ngoại đều phải chi tiêu vào mặt này, cho nên những thương nghiệp chuyên cung ứng huyết tề này đều là những tổ chức giàu nứt đố đổ vách...
“Huyết tề có vấn đề gì sao?” Mạc Phàm dò hỏi.
“Huyết tề vốn là dùng dị huyết của yêu ma tinh luyện mà thành, quá trình sản xuất luôn được giám sát nghiêm ngặt kỹ càng, sau khi sản xuất ra còn bị kiểm định lại một vài lần, cuối cùng mới được phân phát đến các trạm cung ứng lớn, hoặc là cung cấp cho quân đội, hoặc là bán cho các Thợ săn pháp sư... Tỷ tỷ của ta tra ra có người đã sử dụng thứ gì đó để thay thế cho dị huyết chính thống, sản xuất ra một nhóm huyết tề có vấn đề.” Linh Linh nói rằng.
“Là do mấy tên hắc tâm thương nhân làm ra sao?” Mạc Phàm có chút bất ngờ hỏi lại.
“Huyết tề vẫn luôn do Hiệp hội ma pháp nắm giữ, chính phủ bên kia cũng nắm giữ một phần, nếu như đây là sự tình do thương nhân làm ra thì dễ giải quyết rồi.” Linh Linh nói rằng.
“Ồ??” Mạc Phàm nhếch lên lông mày.
Xem ra trong Hiệp hội ma pháp, trong chính phủ nhất định là có sâu mọt!!
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.