Chương trước
Chương sau
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Rất không may chính là, Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt sau đó lại bị kẹt ở Bạch trấn.
Tình cảnh của Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt thoáng cái trở nên lúng túng, nguyên bản dự định của bọn họ là dừng chân ở Bạch trấn nghỉ ngơi một hồi, sau đó sẽ ngay lập tức mang theo Ma Thiên Xà đi đến Bạch Sơn.
Bất kể việc Ma Thiên Xà có phải là mầm họa ôn dịch hay không, thì con rắn này đều không thể tiếp tục ở lại bên trong trấn, đưa nó đi chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Ai mà biết được trấn này sau khi đi vào liền căn bản không có lối ra, bao phủ bên ngoài trấn chính là một vòng báo động kết giới, bất kỳ kẻ nào tự tiện rời đi đều sẽ bị phát hiện, điều này làm cho Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt hoàn toàn lâm vào tâm trạng phiền muộn a.
“Không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta phải tìm cách xông ra ngoài, nếu thần của chúng ta thực sự là một cái ôn thần, để nó tiếp tục sống ở chỗ này chỉ khiến cho ôn dịch càng ngày càng nghiêm trọng thêm mà thôi!” Đường Nguyệt quả quyết nói.
“Được, sau khi đêm xuống, chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ kinh động tới đám pháp sư quân đội trong trấn, cũng sẽ làm bại lộ hành tung của chúng ta.” Mạc Phàm gật đầu một cái.
“Không sao, đại gia hỏa có thể cảm ứng được vị trí của những Cung Đình thị vệ cũng như các Thẩm Phán Viên, vì vậy bọn họ cho dù làm như thế nào cũng không thể đuổi kịp được chúng ta.” Đường Nguyệt nói.
...
Đêm vừa xuống, Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt liền trực tiếp hành động.
Bạch Trấn bản thân đã có sẵn những bức tường phòng vệ, trên tường phòng vệ còn bày ra kết giới, chỉ cần Kết giới xuất hiện ba động thì đám pháp sư quân đội đang đi tuần tra ngay lập tức sẽ phát hiện ra.
Mạc Phàm không có thời giờ để để ý nhiều như vậy, trực tiếp triệu hoán ra Tật Tinh Lang đến, chỉ huy nó chở mình cùng với Đường Nguyệt xông vào kết giới.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, toàn bộ bạch trấn căn bản không có mấy người cất bước đi ra ngoài, mọi người đều bị ôn dịch bị dọa sợ đến mức không dám bước chân ra cửa. Còn ở thành phố Hàng Châu bên kia, lúc ban ngày vẫn còn bình thường, đến buổi tối thoáng cái bạo phát ra hàng trăm người bị nhiễm bệnh dịch, tin tức nhanh chóng lan ra, khiến cho mọi người đều rơi vào khủng hoảng.
Tốc độ khuếch tán của bệnh dịch so với trong tưởng tượng của bọn họ quả thật là nhanh hơn quá nhiều, rất nhiều Dược Tề Sư nghe tin này xong đều trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng thấy qua loại bệnh dịch có khí thế hung hãn như thế, Chữa trị hệ ma pháp không có bất kỳ tác dụng nào trước loại bệnh này, những dược phương vô cùng hiệu quả trước đây không những không làm yếu đi tình trạng bệnh mà thậm chí còn đẩy nhanh tốc độ phát bệnh trên những người đã mắc!!!
Bệnh dịch phần lớn đều có một quá trình tiềm ẩn, ngay sau đó sẽ là phát bệnh, sau khi phát bệnh thì bệnh dịch sẽ từ từ chuyển biến xấu, lây lan, cuối cùng chính là đại quy mô người bệnh chết.
Nhưng cái bệnh dịch này, một chút quá trình tiềm ẩn báo trước cũng không có, nói phát bệnh liền phát bệnh.
Bệnh dịch khuếch tán với tốc độ nhanh phần lớn sẽ có thời gian chuyển biến xấu đi chậm chạp, sẽ cấp cho mọi người một ít thời gian để tìm được kháng thể, thế nhưng loại bệnh dịch mới này không những khuếch tán với tốc độ nhanh, mà tốc độ chuyển biến xấu cũng tương đối kinh người, bệnh nhân một tuần trước mắc bệnh hiện tại cả người đều nổi lên lít nha lít nhít mụn nước, những mụn nước này đều hiện lên thanh sắc, nhìn qua dị thường đáng sợ, nếu còn không tìm được cách cứu chữa kịp thời sợ rằng bọn họ sẽ không thể sống được tới ngày mai.
...
Một giờ trước khi Mạc Phàm cùng với Đường Nguyệt mang theo đầu Ma Thiên Xà rất có thể là ngọn nguồn ôn dịch thoát đi khỏi bạch trấn, ba người đầu tiên nhất lây phải loại ôn dịch này đã phát bệnh chết trên giường bệnh.
Chuyện này đã đưa tới một hồi oanh động trong giới y dược, trong lúc nhất thời không biết bao nhiêu chuyên gia trong ngành y tế đều tụ tập đến bệnh viện của Hiệp Hội Ma Pháp, những người này vây thành một vòng, người nào cũng đeo lên một cái mặt nạ phòng vệ, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn 3 cái thi thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng trên giường bệnh kia.
Ba người này sau khi chết đi, mụn nước trên người bọn họ liền bắt đầu vỡ ra, điên cuồng hủ thực thân thể của bọn họ, bọn họ lúc ban ngày nhìn qua vẫn là những bệnh nhân bình thường, nhưng hiện tại khi đêm đến, bọn họ đã hoàn toàn biến đổi tới mức không thể nhận diện được nữa!
“Lộc lão tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?” Chúc Mông trầm giọng hỏi.
Lộc tiên sinh khoát tay một cái, ra hiệu cho các y tá đem thi thể che lại, ngay cả Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y dược như hắn khi nhìn thấy cảnh này vẫn có chút không thể chịu nổi.
“Bệnh dịch này là bệnh dịch đáng sợ nhất mà ta gặp phải trong vòng mười mấy năm trở lại đây. Chúng ta đã tính toán qua một phen, từ thời điểm lây, phát bệnh đến khi biến thành bộ dạng này, tổng cộng cũng chỉ có bảy ngày. Bảy ngày a... Thời gian tiến triển của bệnh dịch này đối với chúng ta quả thực là quá mức ngắn ngủi!” Lộc tiên sinh ở đây chính là đại biểu cho toàn thể các y dược sư, bản thân hắn cũng là một pháp sư Chữa trị hệ hàng đầu trong nước, nhưng ngay cả hắn đối với bệnh dịch lần này cũng chỉ có thể sử dụng hai từ khiếp sợ để hình dung!
“Thẩm phán trưởng, ta nghĩ ngài hẳn đã biết việc số người bị lây tính đến hiện tại đã vượt qua con số một ngàn đi??” Chúc Mông liếc mắt nhìn sang thẩm phán trưởng Đường Trung một cái nói.
“Ta biết.” Đường Trung gật đầu.
“Đã nhìn qua ba cổ thi thể này, thì ngài có còn cảm thấy là do Chúc Mông ta đem sinh mạng người khác ra chơi đùa, thiết kế âm mưu hãm hại thần của các người nữa hay không?” Chúc Mông chỉ tay vào ba bộ thi hài bị vải trắng che kín kia, mang theo mấy phần oán giận nói, “Chúc Mông ta căn bản là khinh thường việc sử dụng thủ đoạn buồn cười như vậy. Nếu như ngươi còn nghĩ rằng thần của các ngươi là vô tội, vậy thì những cỗ thi thể này nên giải thích làm sao đây!!”
Thẩm phán trưởng Đường Trung bảo trì yên lặng.
Kết quả này đối với Đường Trung mà nói cũng khó mà tiếp nhận được, mới đầu hắn và người trong tộc đều cho rằng kia hai cổ thi thể một tuần lễ sau mới phát hiện được kia là do người của Chúc Mông nên làm, nhưng khi hắn phát hiện ra việc tử trạng của những người chết vì bệnh dịch hoàn toàn trùng khớp với 2 cỗ thi thể ban đầu, thì chính hắn cũng vô cùng kinh hãi!
Không phải là do Chúc Mông làm...
Chẳng lẽ thật sự là do Đồ Đằng Huyền Xà làm??
Lột da kỳ Đồ Đằng Huyền Xà đã nóng nảy đến mức không thể khống chế được tà tính của mình rồi sao??
Người bên báo chí đều đã ùn ùn kéo đến rồi, toàn bộ các hãng tin tức truyền thông lớn đều đã tụ tập lại ở Hàng Châu. Một khi tin tức hai cổ thi thể do Đồ Đằng Huyền Xà giết chết có cùng triệu chứng với người chết vì bệnh dịch được lan truyền đi, nhân tâm bàng hoàng trong thành phố Hàng Châu thành phố nhất định sẽ vén lên một lần chinh phạt với quy mô khổng lồ đối với Đồ Đằng Huyền Xà!
Khi đó, vô luận Thủ Hộ Đồ Đằng nhất tộc bọn họ có công bố sự tình Đồ Đằng Huyền Xà ra ngoài hay không, thì Đồ Đằng Huyền Xà vẫn sẽ hoàn toàn biến thành một mối nguy hại cần phải diệt trừ, cho dù chính phủ không muốn diệt trừ, thẩm phán hội không muốn diệt trừ, thì áp lực khủng khiếp từ dân chúng chắc chắn vẫn sẽ khiến cho các thế lực đó phải nhanh chóng đi diệt trừ Đồ Đằng Huyền Xà.
“Đồ Đằng Huyền Xà ở đã sống ở Tây Hồ này không biết bao nhiêu năm tháng, từ trước đến này chưa từng nghe qua việc xuất hiện bệnh dịch như vậy... Ta nghĩ, chuyện này trước tiên cần phải điều tra cho rõ ràng.” Đường Trung nghiêm túc cẩn mật nói.
“Đường Trung!!” Chúc Mông nổi giận gầm một tiếng, râu ria trên mặt đều dựng hết cả lên, hắn chỉ tay về phía thẩm phán trưởng Đường Trung giận dữ rít gào nói, “Đến bây giờ mà ngươi còn bênh vực cho đầu Đồ Đằng Huyền Xà kia, ngươi rốt cuộc rõ ràng tình huống bây giờ hay không. Số người nhiễm bệnh đã đạt tới con số 1324 người rồi, một tuần sau, 1324 người này đều sẽ biến thành một đống thi thể như vậy, ngươi thân làm thẩm phán trưởng chẳng lẽ muốn một mực tuân theo tổ tông di huấn buồn cười kia, trơ mắt nhìn những người này chết đi hay sao!”
“Bây giờ thì nhìn như là nó đang ăn nhờ ở đậu trong thành phố của chúng ta, trên thực tế Đồ Đằng Huyền Xà tồn tại so với nhân loại chúng ta sớm hơn không biết bao nhiêu thế kỷ, tổ tiên của chúng ta chính là nhờ có sự bảo vệ của Đồ Đằng Huyền Xà mới có thể tồn tại dưới sự thống trị tàn khốc của yêu ma mà sống tới ngày nay, ở chỗ này xây dựng thành lũy, an cư lạc nghiệp. Lịch sử không có ghi lại một đoạn quá khứ như vậy, nhưng chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải nhớ kỹ điều này trong lòng. Lần bệnh dịch này, ta cũng minh bạch Đồ Đằng Huyền Xà là hiềm nghi lớn nhất, nhưng xin các ngươi hãy cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ bảo Đường Nguyệt lấy một ít thể dịch lúc Đồ Đằng Huyền Xà lột da đem về cho các ngươi, nếu có thể từ trong đó chiết xuất ra được kháng thể thì vẫn có thể ngăn cản được bệnh dịch lần này khuếch tán. Chỉ cầu xin Chúc Mông nghị viên dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy!” Đường Trung nói.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.