Dịch: Hoangforever, Lê Hoàng
" Hắc Ám Giáo Đình nghiên cứu tà thuật để làm hại loài người. Đó là chuyện ai cũng biết cả. Cũng không phải là vấn đề mà chúng ta cần phải tranh luận nữa. Mà chúng tôi làm việc, đương nhiên cũng có nguyên tắc của mình. Những vật phẩm chúng tôi dùng để thử nghiệm, tất cả đều là phạm nhân đã bị phán tử hình. Mặc dù có một số chỗ, chúng tôi không thể khống chế được. Nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi xử lý sạch sẽ đó sao. Cũng không có gây nguy hại tới một khu vực người dân sinh sống nào cả. Thu Vũ Hoa, ông cũng quá mức ngoan cố rồi đó. Sao ông dám bảo chúng tôi làm như vậy là thuật tà ác. Chúng tôi là đang sáng tạo đấy. Ông có biết không? Thời cổ đại, mọi người có thể thức tỉnh và học tập ma pháp ít đến thảm thương. Muốn được như bây giờ, còn không phải là nhờ vào các vĩ nhân ở các lĩnh vực khác nhau thăm dò, khai sáng ra sao. Nếu như mỗi người có nhiều thêm một hệ, đối với quốc gia, loài người chúng ta mà nói, không phải nó sẽ tăng thêm một phần sức mạnh cho chúng ta hay sao. Chẳng lẽ phải đợi tới lúc yêu ma lớn mạnh lên, lớn mạnh tới nỗi đem chúng ta biến thành thức ăn hết. Lúc đó loài người mới ý thức được một vấn đề, loài người rất là nhỏ bé, yếu đuối à? Đạo lý lớn mạnh, không phải tự nhiên mà có. Huống hồ, bọn họ cũng phải hy sinh mình cho quốc gia chứ. Đó không phải là trách nhiệm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-phap-su/1672484/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.