Chương trước
Chương sau
Nàng đã chờ trăm vạn năm rồi, đã rất sát cơ hội tái sinh rồi, mang ý nghĩa chính mình bố cục đều không sai. Mà đã không sai hướng, nghĩa là vẫn còn cơ hội làm lại. Muốn thắng, phải nhịn nhục.
“Mạc Phàm, Lucifer, hai người các ngươi đang làm cái gì vậy, các ngươi nếu đến đây với đại diện cho công lý lẽ phải của các ngươi, không phải các ngươi không nên nhẫn tâm hạ sát bao nhiêu mạng chúng sinh sao? Vì muốn lật đổ ta, vì muốn đoạt chiếm Thiên Đạo, các ngươi không ngần ngại hôi phi yên diệt nhân gian này? Ta thua rồi, ta khóc hết nước mắt rồi, một người làm Địa Mẫu như ta, ta không muốn chứng kiến cảnh này tiếp tục, ta không thể...”
Thần Mẫu Gaia rốt cục truyền âm mở miệng nói, có thể nghe ra được, thanh âm ân cần ngọt ngào như từ mẫu của nàng trải dài toàn bộ thế giới, rót vào trong tai của tất cả mỗi một vị tầm thường nhất sinh linh, phất phơ cảm giác của một vị Đức Mẹ, một vị Mẫu Nghi Thiên Hạ vì những sinh linh đứa con của mình mà đau đớn thương xót.
Mạc Phàm, Lucifer, bao quát cả đám người Mục Bạch trên kia đồng dạng cũng nghe được thanh âm tiếng nức nở, nhưng ngược lại trên mặt lộ ra khinh miệt đến tột độ.
Đúng đạo đức giả...
Chính là ngươi gọi tất cả con dân của mình đến đây truy quét chúng ta nơi này, chính là xử quyết không được ta, bây giờ lại giở giọng điệu hiền nhân như từ mẫu.
“Mụ già thối này, ta gặp qua bao nhiêu loại dơ bẩn trên thế giới, cũng không thấy được có ai tiệm cận được lão”. Triệu Mãn Duyên thở hổn hển, miệng không tiếc lời buông mắng.
Ở một bên khác, Mạc Phàm phóng tầm quan sát của mình bao nhãn thế gian, nhìn thấy thế gian mọi người ngu muội dễ dàng tiếp nhận lời nói dối lòng của Thần Mẫu, cũng nhanh chóng phát hiện ra, càng có vô số nhân thế, yêu thế, ma thế, thú thế xác thực bởi vì thanh âm ngon ngọt đạo đức giả này mà mụ mị, lâm vào si mê, sa vào tình thương ấm áp, giống như lòng mẹ bao la như biển thái bình vậy, hết đời che chở chúng sanh.
Thần Mẫu Gaia kìm nén đau đớn thống khổ vì bị Thần Hỏa thiêu đốt, bị Bạch Phượng Hoàng cùng Xích Thố Chiến Hoàng Hạt trực diện tấn công trong cơ thể mình, vẫn là rặn ra được mấy giọt nước mắt, lấy đau đớn khô khốc để đánh tráo khái niệm thành khóc lóc tang thương vì động lòng mà mở miệng nói: “Mạc Phàm, đừng giết ai nữa. Dừng lại đi thôi, ta đầu hàng. Ta không cùng ngươi tiếp tục chống lại, tất cả Thiên Đạo Đế Hoàng sẽ không tiếp tục làm khó ngươi, ngươi sẽ nhận được Thần Ý Chí, Lucifer ngươi tương tự cũng sẽ nhận được Thần Ý Chí, các ngươi đúng hạn có thể rời đi thế giới này, chỉ cần bây giờ các ngươi dừng tay, mỗi người nhịn một đường, ai về nhà nấy”.
Lời này vừa nói ra, thương hải tang điền, khắp nơi vạn chúng vừa trải qua quỷ môn quan cửa ngõ, vừa sa đà vào khổ chiến đột nhiên trong nội tâm dấy lên càng đối với Thần Mẫu tôn kính đến cực hạn. Thiên Đạo Đế Hoàng mấy vị đồng thời im bặt mà dừng, như bật công tắc lùi ra xa, tránh va chạm tiếp tục chiến đấu.
Hoàng Đế Hạ Băng khư khư ngồi bệt giữa chiến trường, hắn ngồi giữa biển người trăm ức đại quân lít nha lít nhít, từ đầu đến cuối chẳng làm ra cái gì động tĩnh, cứ thế thả trôi nhìn dòng người dòng yêu chạy qua chạy lại, giờ phút này, hắn bật người.
Quả nhiên là Thần Mẫu, trước đây hay bây giờ thì vẫn là như vậy, cáo già, chỉ là mỗi lúc một già, chuyên gia khôn nhà dại chợ.
Ngươi có thể thao túng tâm lý con dân của ngươi, lại như thế nào lừa được những kẻ như Mạc Phàm và Lucifer???
Không có gì bất ngờ, Mạc Phàm dĩ nhiên từ chối, buông lời mắng: “Cút, ngươi Thiên Đạo không bị tách ra, ta vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng tay”.
Lời của Mạc Phàm như sấm đánh ngang tai, nói như đấm xuyên vào màng nhĩ tất cả mọi phương tứ hoang kẻ địch trên vùng lầy băng giá chiến trường.
Một sợi rét lạnh tê tái tâm can của tất cả ai đang tham gia vào trận thảo phạt hắn.
Hắn không dừng tay, mang ý nghĩa tất cả mọi người ở đây, chỉ có con đường chết!!
Về phần Mạc Phàm, cho dù là có thêm bao nhiêu thù ghét cùng trách oán đi chăng nữa, có bao nhiêu kẻ kích động hành vi mà buông lời mắng nhiếc chửi bới, Mạc Phàm cũng mặc kệ. Hắn không việc gì phải chứng minh mình làm đúng hay mình là anh hùng cả, cho dù thế đạo Siêu Duy Vị Diện này bây giờ có thù ghét hắn đến cỡ nào, hắn cũng sẽ như cũ tiến về chấp niệm niềm tin của mình.
Nhân thế vô tri, đám đông ngu xuẩn, bị người ta chiếm đoạt nhân tâm, lợi dụng dẫn dắt mà không hề hay biết, Mạc Phàm không chiến tranh vì những người này.
Hắn mặc dù bây giờ có thể như Thần Mẫu nói, an an ổn ổn dừng tay hạ kiếm, ai về nhà nấy khôi phục chính mình, đoạt Thần Ý Chí, cuối cùng rời đi trở lại thế giới ma pháp quyết chiến chung cực.
Nhưng nhượng một bước đó, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội thứ hai, vĩnh viễn sẽ để Thần Mẫu tiếp tục nắm Thiên Đạo ủ mưu bố cục, Mạc Phàm không khác gì là đầu hàng cho số phận của những người giống như Phong Thanh Dương, giống như Chúc Chi Sơn, giống như Phong Nguyệt Cát.
Không thể...!!!
Đừng nhìn Thần Mẫu có thể nuốt trôi cục giận, sau bao nhiêu việc Mạc Phàm làm phản đâm nàng một nhát nhưng nàng vẫn tha thứ mà hiểu lầm. Sở dĩ Thần Mầu tha thứ cho Mạc Phàm, giống như nàng nói, đó là nhịn nhục một bước.
Nàng cần Mạc Phàm chiến thắng, cần cả Mạc Phàm và Lucifer trở lại thế giới ma pháp để đối đầu Cổ Nguyệt Đế, cần hắn chặt xuống Lưỡng Cực Vị Diện, kết thúc cái gọi là Thần Vị tồn tại.
Trước đây, Thần Mẫu che giấu Thiên Cơ, nàng muốn thay đổi Thiên Cơ, nàng toan tính để tại thời khắc cuối cùng, ẩn mình cực sâu để bất ngờ hồi sinh, chính nàng chứ không phải Mạc Phàm mới là người đi giải quyết Cổ Nguyệt Đế. Nàng thậm chí có thể nghĩ đến cơ hội lật bàn đoạt lấy Thần Vị.
Vì cái gì không phải là sớm hơn, mà là đúng bây giờ, phải chờ đến bây giờ thời điểm thì mới thúc đẩy kỷ nguyên tuyệt diệt để hồi sinh. Nói thì nghe có vẻ cưỡng ép, khi không lại chờ đợi và phụ thuộc vào những nhân tố có biến số cao như Mạc Phàm và Lucifer đến, song, thực tế chứng minh, Thần Mẫu không có khả năng hồi sinh sớm hơn. Nàng tính toán, Cổ Nguyệt Đế cũng sẽ tính toán, Bàn Cổ cũng sẽ tính toán.
Đi sớm một bước, bại lộ sớm một bước, đối phương nhất định sẽ quán trú gỡ gạc bàn cờ, thậm chí ngược lại chiếu tướng nàng thêm một lần nữa. Hơn nữa, muốn hồi sinh hàn gắn linh hồn Thần Mẫu, nàng cần năng lượng đủ lớn. Chính là phải có thôi động chiến tranh thượng đỉnh tầm cỡ Thiên Đạo Đế Hoàng và Sa Đọa Đế Hoàng, và phải ở ngay tại Triều Ca địa phương long mạch có khí vận cao nhất thì mới được. Nói không chừng, Thần Mẫu nếu sống lại, nàng còn có thể đoạt lấy tinh phách cả Lucifer và Mạc Phàm, thu hoạch Thần Chủng và Thần Nhãn của bọn hắn, đây không nghi ngờ là tiến xa thêm một bước chiến thắng Cổ Nguyệt Đế.
Thời điểm này đúng là chín muồi cho kế hoạch. Chỉ đáng tiếc, nàng bị Mạc Phàm và Lucifer phá hỏng mọi thứ, Thần Mẫu không thể trong thời đại này hồi sinh, cho nên nàng mới phải cắn răng nhịn nhục, tiếp tục giống Thiên Cơ như thế, để Mạc Phàm cùng Lucifer rời đi và giành lại một chút hi vọng.
Thiên Cơ đã không thay đổi, vậy thì thuận theo Thiên Cơ, ít nhất, nàng vẫn còn cơ hội trở mình.
Đây mới chính là nguyên do nàng sẽ giả nhân giả nghĩa tha thứ cho Mạc Phàm và Lucifer cả đấy.
Mụ già giảo hoạt...
Đạo đức giả...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.