Chương trước
Chương sau
“Chỉ cần ở trên thế gian hành tẩu, liền sẽ biết có quá nhiều thiên tài trác tuyệt hễ sở hữu thiên phú cao một chút đều trở nên ngạo mạn tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, ta Nhật Minh Giáo giáo chủ tại Siêu Duy Vị Diện tung hoành mấy chục vạn năm, cũng từng đi qua nhiều cái khác nhỏ bé vị diện khác, đồng dạng chứng kiến không ít cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, không lạ gì gặp phải người tài giỏi. Nhưng ta lại chưa bao giờ từng nghe nói người đạt tới cấp độ miệng lưỡi giống ngươi nhân vật này, tuổi còn trẻ nhưng khẩu xuất cuồng ngôn, ngạo mạn đến cực điểm”. Trương Hoàng Tuấn mở miệng nói.
Mạc Phàm gật đầu.
Nhìn thấy được không thiếu những tia tiếu dung ý tứ treo trên nét mặt điềm đạm của hắn.
“Xem ra, các ngươi là muốn cùng mụ già không nề nếp kia khóa lại ở cùng một chỗ, cũng tốt... Cái này Thiên Đạo Đế Hoàng mấy thứ danh phận này về sau hay là do nương tử nhà ta một người nói cũng được a, mấy người các ngươi cũng nhìn xem không giống cái gì đức phúc hiền thần, cùng một chỗ biến mất đi”. Mạc Phàm mở miệng nói.
“Ngươi coi chính mình là cái gì, thiên hạ vô thượng Chí Tôn Đế Hoàng sao?” Trương Hoàng Tuấn xác thực bị Mạc Phàm dạng này cuồng vọng đến cực điểm lời nói cho chọc giận.
“Chí Tôn Đế Hoàng thì không dám nhận, còn kém lắm”. Mạc Phàm nói đến đây lời nói, ánh mắt đưa đẩy đến Lucifer bên cạnh, nói tiếp : “Tuy nhiên, giới thiệu một chút, anh bạn này đứng bên cạnh ta, có biệt hiệu là Bẻ Cổ Đế Hoàng”.
“Còn ta ấy hả, từ hôm nay, danh xưng Bóp Trứng Đế Hoàng, nghe có ổn áp không?”
Vừa nói, trên thân hai người Mạc Phàm và Lucifer vừa tỏa ra hai loại khí thế khủng bố ngay lập tức phát tỏa một lần nữa.
Lucifer chậm rãi mở ra cánh Xích Quỷ, cái kia lít nhít mãng xà quỷ tế sau lưng hoàn toàn triển khai, lại hiện ra trời cao đồng dạng rộng lớn biến thành Luyện Ngục ma quỷ vô ngần, trong lúc nhất thời nặng nề đến cực điểm tinh thần áp lực rơi vào mỗi người trên vai, ép tới đám người bên dưới nội tâm không chịu được sinh ra hoảng sợ.
Mà Mạc Phàm ma pháp Pháp Thần, Pháp Thần thần hồn tỏa ra siêu nhiên lực hào quang cũng mãnh liệt không kém, có thể nhìn thấy những ánh quang này hướng về phía bầu trời rộng lớn, tựa như một vòng lại một vòng hào quang chiếu vào Luyện Ngục kia, tại trong thiên cảnh xa xôi đan dệt thành một cái vũ trụ Hạo Nguyệt chi đồ tráng lệ vô cùng...
Đại quân mênh mông cuồn cuộn thật giống một đống đất cát sặc sỡ màu da, bao quát ngay cả những vị Thiên Đạo Đế Hoàng lãnh tụ đứng trước mặt, bọn họ sinh mệnh bất phàm như vậy, song, tại trước mặt bị cho là đã cạn kiệt Mạc Phàm cùng Lucifer cũng ảm đạm phai mờ.
Cái này lực áp bức kinh khủng, tự khắc ép cho đôi chân của rất nhiều người phải lung lay kém chút té ngã trên mặt đất. Một loại không cách nào kháng cự ý chỉ tại mỗi người trong óc như bành trướng thủy triều, dù là ý chí lực vẫn kiên định, như cũ không bị khống chế.
Hụt hơi sao ? ? ?
Cạn kiệt ? ? ?
Kiệt quệ ? ? ?
Không có sức chiến đấu ? ? ?
Ai? Là kẻ nào ác đức lan truyền tin đồn hai gã điên loạn này tranh đấu tiêu hao đến cạn kiệt rồi?
Như thế này gọi là không còn sức chiến đấu, vậy như thế nào mới là còn sức chiến đấu đâu? Cạn kiệt đời nào mà vẫn mạnh mẽ hung áp như vậy?
Cái kia đông đảo mà dài dòng thiên đô Triều Ca phía ngoài, những tổ chức phục vụ dưới trướng Đế Hoàng, lít nhít phần tử cực đoan ham vui đến xem náo nhiệt, gặp phải một màn này náo nhiệt không vui, hai vị Thần Ma đã căng, bọn hắn ngược lại lâm vào tình trạng vạn phần hoảng sợ, tựa hồ là loại kia trong tiểu thuyết vả mặt trang bức, y hệt cảnh tượng phàm phu tục tử nhìn thấy chân chính thần tích, trong lòng liền sinh ra hèn mọn cảm giác, miệng thốt ra tám chữ ‘mẹ nó giờ rời đi còn kịp không’.
Đối mặt loại tồn tại này, quả thật khiến bọn hắn không biết phải dùng cái gì đi chống lại, thậm chí chỉ cần cầm vũ khí lên đứng tại một trong hai vị này Ma Thần ở mặt đối lập cũng chính là một loại tội nghiệt rồi.
Chưa xong.
Ngay sau đó, một loạt tiếng động kinh hãi gầm rú 'ngao ồ gao ồ' âm thanh vang lên, chạm đến tâm can mỗi một vị thủ tọa ở mảnh địa phương phế tích này.
“Gào gừ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~! ! ! !”
“Hí hí hí ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~! ! ! !”
“Wyy wyyy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ! ! ! !”
“Hi hiiiii hiiiii ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ! ! ! !”
“Niaaa niaa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ! ! ! !”
“...”
Tiếng long ngâm, tiếng ngựa hí, tiếng kiếm khua, tiếng phượng kêu, đủ loại đáng sợ âm thanh phát ra từ một đầu lại một đầu khác phương hướng truyền đến, từ đông phương chi thổ xuyên qua màn trời giáng lâm ở trên mảnh Nam Thành Triều Ca thánh địa này.
Không gian pháp nhãn ở chân trời mở ra, một con mắt trừng một cái, nhìn thấy một mảnh không gian bị xé, một đầu trắng tinh mỹ lệ tôn quý trên bầu trời Thần Phượng cùng một đầu tuyên cổ Xích Thố dẫn đầu đoàn đáp xuống, càng như là xuyên qua mấy ngàn năm tháng phong trần, ở dưới cái nhìn chấn động của mọi người từ từ chiếm lấy toàn bộ bầu trời.
Bạch Phượng Đế Hoàng.
Xích Thố Chiến Hoàng Hạt.
Theo sau còn có Vĩnh Dạ Ma Kiếm.
Thập Điện Diêm Vương
Thiên Địa Bát Hồn.
“...”
Thân thể của Xích Thố Chiến Hoàng Hạt gai góc man hoang đúng chất của một đầu chiến dã chi thần, khi nó ngẩng cái đầu ngựa cao cao hí dài một tiếng, cảm giác màn trời màu đỏ Yêu Vân lũ lượt hình thành một cái thao thao bất tuyệt trăm vạn hùng quân vó ngựa phi ảnh, bao phủ cùng chiếm cứ tuyệt đối phía trên thương khung.
Bạch Phượng Đế Hoàng cái đuôi chậm rãi vòng rơi xuống mặt đất, vòng chung quanh phế tích đại địa, Bạch Thiểm Lôi Phạt gần như đóng khung, bao vây quanh toàn bộ tập khu chiến trường, căn bản không có ý định cho phép ai rời khỏi nơi đây.
Vĩnh Dạ Ma Kiếm nhìn thấy Mạc Phàm trong tay Hắc Thiên Họa Kích, có chút hờn dỗi, thế là phẫn uất rơi vào Lucifer trước mặt, như thể cố ý muốn nói ‘cầm lấy bản tôn mà đánh’.
Đáng tiếc, Lucifer nhìn cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí còn lấy tay khua cán kiếm ra một bên, miễn cho làm dơ bẩn chính mình tầm mắt.
Việc này để cho Vĩnh Dạ Ma Kiếm phẫn uất không thôi, đành phải quay vòng vòng xuất hiện trở lại bên cạnh Mạc Phàm.
'Keng' một tiếng ! ! !
Vẫn chưa đủ.
Bầu trời vạch ra một đường thi họa bút vẽ, trong không gian sau lưng Mạc Phàm, lần lượt xuất hiện mấy vị pháp sư đến từ thế giới ma pháp.
Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, Tương Thiểu Nhứ, Eileen, Giang Dục, Nhàn Nhàn.
Toàn bộ là đồng bạn, ngoại trừ Nhàn Nhàn ra, toàn bộ là Triệu Sắc Tông danh tiếng nổi như cồn đám người.
Vẫn là Đông Châu, Bắc Phương, thậm chí Tây Giới cũng có không ít nhân vật lớn nhỏ tại trong một ít hình ảnh chiến dịch ‘Thảo Phạt Triệu Sắc Tông’ năm xưa khắc lưu thật sâu ký ức. Triệu Sắc Tông rất mạnh rất mạnh, Triệu Tông Chủ bị nhận định thanh danh càng là đứng ngang hàng với những đỉnh cấp thế lực chủ tọa, lại thêm vào Hoa Đà Thánh Nhân trợ lực, có khác nào hổ mọc thêm cánh đâu.
Một chút thế lực nhận ra được Triệu Sắc Tông cũng bị kéo vào cuộc chiến này, tâm thần liền bất định, lung la lung lay.
Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~!
Mục Bạch xuất hiện tại Mạc Phàm bên cạnh, như cũ quen thuộc một bộ ôn tồn họa tiên thánh nhân, mở miệng nói: “Vì phần mình chiến thắng”.
“Ừm, vì phần mình chiến thắng”. Mạc Phàm cười hồi đáp.
Bao nhiêu vị đến xem, bao nhiêu vị có mặt ở đây chiến trường, tất cả đã ngây người như phỗng, riết rồi không còn cảm thấy được tư vị chắc mẩm thành công chiến thắng nữa.
Mọi người có thể rõ ràng nghe được, càng là ánh mắt mở to nhìn rõ những tràng này mới gia nhập đại đạo chiến trường mạnh mẽ đến mức nào, phảng phất đủ để ngay cả hai đầu sủng thú Đế Hoàng của Trương Hoàng Tuấn cũng vì đó run rẩy, càng không cần phải nói tòa phế tích này những sinh vật khác cấp càng thấp hơn, vô luận là quân vương hay đại đế, đế vương, bọn hắn cũng giống nhau thần phục sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.