Chương trước
Chương sau
Biên ngoại Nam Thành Triều Ca.
Thượng nguồn sông Nê Hà, Vãn Sơn Lai Trường Phú Động kéo dài 6000 vạn dặm về hướng Đông.
Mục Bạch và Tương Thiểu Nhứ biết rõ cái địa phương này, bởi vì trước khi Triều Ca thảm họa diễn ra, bọn hắn đã từng đi một vòng ở đó thăm dò, gặp phải không biết bao nhiêu mà kể cho hết dị thường kinh ngạc sự kiện.
“Cái kia, địa phương đó... Mục Bạch!” Tương Thiểu Nhứ như là bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra đến thứ gì.
Mục Bạch gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ừm”.
Hắn nhớ rõ, thời điểm đó, Hắc Thiên Họa Kích của Lucifer chính là tòa kia Hắc Thương Đại Lục dài dòng không kém vạn dặm Thanh Long bao nhiêu, nó cắm ngược xuống biên ngoại Nam Thành, xung quanh rất nhiều thiên ngoại bụi bặm có thể so với trên lục địa to lớn ngọn núi, bọn chúng bởi vì va đập lực lượng quá hỗn loạn cho nên hoặc lơ lửng, hoặc treo lủng lẳng, hoặc vỡ nát trôi hững hờ y hệt thiên nhai vành đai Thổ Tinh.
Đã từng không biết bao nhiêu năm trôi qua, Hắc Thiên Họa Kích kia cắm xuống phát sinh tai nạn tuyệt chủng, Tử Kỳ thuộc tính làm vạn vật khắp nơi biến dị, vạn chúng vẫn lạc trùng kích bên trong một mảnh khu vực hư vô, mặt đất hướng ra phía ngoài trần trụi. Đồng dạng để cho Mục Bạch mơ hồ cảm giác được một loại năng lượng tử kỳ vật chất từ Hắc Ám Vị Diện không ngừng hướng phía toàn bộ thế giới khuếch tán cùng quét sạch.
Phàm là có sức mạnh sinh vật, phảng phất sẽ bị rút cạn, không có từng tia linh khí, càng không có cái gì tu luyện thành tinh sinh vật. Như vậy suy nhược, như vậy nguyên thủy, phảng phất chỉ cần một cái bình thường nhất nho nhỏ Quân Chủ cấp đến cũng liền có thể thâu tóm toàn bộ khối lãnh địa biên ngoại này xưng làm Vương.
Lúc đó, cũng là lần đầu tại Siêu Duy Vị Diện này, Mục Bạch nhìn thấy Mạn Đà La Hoa, thấy được Bỉ Ngạn Trắng tinh khiết.
Về sau đó, liền là kết cục đi đến hiện tại, bọn hắn chân chính đụng trúng Lucifer.
Mục Bạch và Tương Thiểu Nhứ đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho mọi người.
Mọi người nghe xong, duy chỉ có hai vị trí lực cao nhất là Lạc Nhạn cùng Thế Mỹ mi tâm nhảy một cái, bọn họ rơi vào trầm mặc, từ trầm mặc cho đến vô tình chạm ánh mắt nhìn nhau trong giây lát, khuôn mặt hai người bỗng nhiên thanh thoát hơn rất nhiều.
“Ngay từ đầu, Lucifer đã phát thông điệp manh mối cho ngươi rồi”.
Mục Bạch : “? ? ? ?”
Thế Mỹ thở dài một hơi, suy nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện từ đâu để giải thích. Một lúc sau, hắn tổ chức ngôn ngữ nói:
“Hắc Ám Vị Diện có một truyền thuyết như thế này: Khi xưa có một đôi nam nữ sinh ra trong vương triều của Hoàng Tộc Ảnh Duệ Giới, theo luật của Hoàng Tộc họ không được phép gặp gỡ nhau. Nhưng đến một ngày cả hai đã phá giới luật để tìm đến nhau. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến nhau không rời, họ nguyện ước hẹn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nhau. Đây chính là nhất nhất vi phạm hoàng quy. Chính vì thế cả hai bị nguyền rủa, đày xuống cõi sâu nhất Âm Giới, biến thành hoa cùng lá của một loài cây đẹp kiêu sa nhất trong Hắc Ám Vị Diện”.
“Mạn Châu Sa Hoa , Bỉ Ngạn Đỏ sao?” Eileen tò mò hỏi.
“Ừm. Lá xanh, hoa đỏ kiều diễm đẹp lạ thường. Đó chính là hoa bỉ ngạn Mạn Châu Sa Hoa. Điều lạ kì, loài hoa này vô cùng đặc biệt. Có hoa thì không có lá, mà có lá lại không bao giờ thấy được hoa. Giữa hoa và lá cuối cùng mãi mãi không thể gặp được nhau. Vẻ đẹp của hoa với sắc đỏ kiều diễm lay động lòng người nhưng chất chứa nỗi buồn man mác, như hoàn cảnh của hoa và lá trên cùng một cây. Vì vậy nên mới nói rằng, Hoa Bỉ Ngạn chính là đại diện cho tử thần hoa”.
“Mạn Châu Sa Hoa đời đời hậu duệ chịu phải nhân quả tổ tiên để lại, bắt đầu từ từ trải qua mọi đau khổ ở âm giới, vượt qua âm giới, lại được ném vào Hoàng Tuyền, mỗi trăm năm một lần sẽ đến nhân gian trải nghiệm đau thương, bởi vì quy củ muốn bọn nó vĩnh viễn hiểu được, cho bọn nó biết cái gọi là phạm trái thiên quy, phải chịu đọa đày đau khổ trong tình yêu. Bọn nó sẽ bị nguyền rủa, tình yêu vừa hình thành sẽ đứt đoạn, sẽ bi thương, sẽ phải xa luyến, chết ở nhân gian, nữ tử sẽ về lại Địa Ngục chịu đọa đày. Những thứ xúc cảm con người ấy phải được thanh tẩy rời khỏi hoa bỉ ngạn, kết thành một màu hoa đỏ rực lửa rơi xuống Vong Xuyên, sau đó trả về Ảnh Duệ Giới, làm Vu Hậu một đời như bù nhìn cho Ảnh Duệ Vương. Tất cả những hỉ nộ ái ố, tình si, nhung nhớ, u sầu đều không được phép tiến nhập vào nơi đây”.
“Hắc Ám Vị Diện có tàn ác cùng hủ lậu như vậy quy tắc. Ghê tởm”. Triệu Mãn Duyên lè lưỡi miệt thị nói.
Mục Bạch tuy cũng là Hắc Ám Vị Diện một bộ phận, là Thập Điện Diêm Vương bên trong đứng đầu quy chức Hình Thư La Sát. Nhưng hắn tuổi đời còn quá trẻ quá trẻ, những mẫu kiến thức này đúng là không hề được biến đến.
Tuy nhiên, nói Hắc Ám Vị Diện quy củ độc địa cùng thủ đoạn nguyền rủa ác đức đến cực điểm, này là hắn phi thường đồng tình.
Lúc này, Thế Mỹ lại kể tiếp: “Bất quá, Hắc Ám Vị Diện cũng có Phật. Đến một ngày nọ, khi Địa Tạng Bồ Tát đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa nhưng lại không có lá. Từ bông hoa bỉ ngạn toát lên vẻ đẹp kiều diễm vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Từng cánh hoa như vươn lên cầu khẩn. Địa Tạng Bồ Tát vừa liếc qua đã thấu tỏ được huyền cơ bên trong”.
“Câu thơ này giống như ta đọc trong sách cũng biết đến. Một đoạn thơ rất nổi tiếng”. Lạc Nhạn nói bổ sung.
“Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn.
Hoa vừa kịp nở, lá đã vội tan.
Lá vừa chớm mọc, hoa rụng về đất”.
Chỉ thấy hoa không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa. Trớ trêu thay dù cùng chung gốc rễ, vốn rất gần nhau mà lá với hoa chẳng thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
“Địa Tạng Bồ Tát xót thương nhỏ xuống một giọt nước mắt. Giọt nước mắt của vị Hắc Ám Chúa Tể nổi tiếng là đức phật được vạn yêu chúng tôn kính nhất Hắc Ám Vị Diện này liền trở thành một loại thủy tiên gột rửa cùng tẩy uế cho phần kia hậu duệ Mạn Châu Sa Hoa. Đồng thời giải trừ nguyền rủa từ quy củ”.
“Vì vậy, khi cái này Mạn Châu Sa Hoa được giọt nước mắt của Địa Tạng Bồ Tát thanh tẩy lời nguyền, về sau hoa bỉ ngạn trong tay Phật đã hóa thành một màu trắng thanh thuần tinh khiết không nhuốm bụi hồng trần. Cái tên Mạn Đà La hoa xuất phát từ đây, hoa nơi cửa Phật mang ý nghĩa hồi ức cũng chính là một loài hoa bỉ ngạn”.
“Chỉ cần thành tâm, chỉ cần có thể vượt qua đau khổ bi ai, một ngày nào đó, Tử Thần Hoa đều sẽ trở thành Mạn Đà La Hoa”.
“Bỉ Ngạn Đỏ bi ai, chia ly, đến một lúc, sẽ là tinh khiết, là thủy chung không oán hận, là mãi mãi hướng về chiếc lá của đời mình”.
Thật giống như Thiên Quốc năm đó, có một vị nữ tử bản thân là dòng dõi không chính thống của Tử Thần Hoa, nhưng nhờ một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, không thẹn với chúng sinh, không thẹn với thiên địa, vị nam tử mà bị mọi người xưng là Đọa Lạc Thiên Sứ này đã giúp cho nàng hiểu được, thế gian tinh khiết nhất mối tình chính là đồ vật gì.
Nàng về sau khi chết đi, trở thành Mạn Đà La Hoa.
Không hận, không thù, không oán, không còn bi ai.
Nàng mang theo tinh khiết nhất một đóa hoa tặng cho người yêu của mình.
Nàng là Venus.
Người yêu nàng, là Đại Thiên Sứ sáng chói nhất ở nhân gian, Lucifer.
Lucifer phải mất rất nhiều thời gian giãy giụa trong tuyệt vọng để có thể thông suốt được lựa chọn của nàng.
Nàng lựa chọn tha thứ cho tất cả mọi người.
Lucifer cũng sẽ như vậy.
Chẳng qua là, hắn muộn đi một điểm.
Ngày mà Lucifer có thể hạ quyết tâm đem Mạn Đà La Hoa ký kết khế ước với chính mình, hắn liền đã quay đầu.
“Này này... nói như thế, khi đó Mạn Đà La Hoa mà Lucifer cố tình để cho Mục Bạch nhìn thấy...” Giang Dục hơi ngấn lệ, có chút sụt sịt nói.
“Ừm, Lucifer để lại manh mối. Cố tình. Hắn muốn nhắn cho Mục Bạch biết, hắn không đến đây để giết bọn hắn, hắn muốn hợp tác, chẳng qua là, có người theo dõi hắn, cho nên hắn không thể đường đường chính chính”. Thế Mỹ nhẹ giọng giải thích.
Mục Bạch căn bản không có chạy thoát được khỏi tay Lucifer.
Nếu Lucifer có sát ý thực sự, Mục Bạch đều đã sớm chết.
Có thể là, hiện tại bọn hắn mới hiểu được manh mối quan trọng mà Lucifer để lại.
.............
.............
Thế giới ma pháp.
Thành Milan, nước Ý.
Ngay tại lúc cụ ông Mạc Gia Hưng vừa khai trương chi nhánh mới, vẫn còn đang tất bật bận tay bận chân đun nước làm hủ tiếu cho khách.
Bên kia, Vu Hậu bưng một khay trà ra cho thực khách thưởng thức.
Trà này là một loại trà đặc biệt, đang trở nên nổi tiếng khắp toàn bộ thành Milan.
Không bàn tới hương thơm cùng chất lượng, chỉ là tại ấm trà bên trong, rõ ràng có một đóa hoa trắng tinh khiết cùng thanh tịnh đến cực điểm, hoa xung quanh đầy tán lá, kết dính mãi mãi không rời.
“Mạn Đà La Hoa”.
Mạn Châu Vu Hậu đang sống trong những chuỗi ngày hạnh phúc nhất cuộc đời, nàng từ Tử Thần Hoa, đã bây giờ trở thành Mạn Đà La Hoa.
Venus năm xưa khi trở thành Mạn Đà La Hoa, nàng không còn kịp được ở bên cạnh Lucifer. Nhưng Vu Hậu có thể đã khác.
Vu Hậu cười tươi như rói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng trà, thanh tịnh mà xinh đẹp.
“Cảm ơn ngươi, Lucifer, Venus”.
Phải không...
Vu Hậu thoát ly nguyền rủa quy tắc, được trở lại nhân gian gặp lại người mình yêu, ngoại trừ không sợ trời không sợ đất Lucifer giúp nàng ra, còn ai có thể giúp đâu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.