Chương trước
Chương sau
Chiến hỏa thảm diệt, cơ quan sư phục trận chính là mạnh mẽ nhất.
Chẳng mấy chốc pháo nổ khắp nơi, biến khu căn cứ trung ương trở thành Luyện Ngục giàn hỏa thiêu không hơn không kém, chiến trường bên trong đình đài lầu các không thể tưởng tượng nổi đột ngột sụp đổ liên miên. Mà tại cái kia dài dòng trên đại đạo, vô số Điền gia Dạ Du phái, Tông Môn phản loạn giả, Mộc Tinh đế quốc... hoàn toàn là chịu trận thảm liệt!!!
Nhiếp Hồn Thụ thủ lĩnh, Vụ Mộc Yêu, Điền sứ Vô Mi, bang chủ Hồng Anh, cùng rất nhiều phản loạn giả đều không thể tin tưởng con mắt của mình, bao quát khổng lồ đại quân đằng sau, bọn hắn đều đã bị cảnh tượng này dọa đến hồn phi phách tán, muốn trở tay cũng là muộn.
Mặc dù trước đó mấy tháng trời đều là nghiền ép cục diện, đánh đâu thắng đó, cả ngày lẫn đêm chém giết bọn hắn cũng có thể thành toàn băng băng về chiến thắng, đương nhiên cũng sẽ có một chút hao tổn, nhưng mà bọn hắn hao binh tổn tướng lại không tính là gì. Có quá nhiều, chết bớt không đáng ngại.
Chỉ nhưng là, ai có thể ngờ tới, Thế Mỹ cái con cáo già này, ngay từ đầu liền chỉ chuẩn bị cho một trận pháo binh cuối cùng. Có thể sẵn sàng giả vờ nhường đất, rốt cục tập hợp hết thảy kho nguyên liệu vào căn cứ trung ương, chôn pháo dưới lòng đất, cất bom trong nhà dân, một lần pháo nổ, giáng đòn hồi mã thương ngay tại điểm huyệt đạo nhà mình.
Ai có thể nghĩ tới ? ? ?
Là ai có thể nghĩ tới a ! ! !
Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt.
Trước một khắc bọn hắn vẫn là tấn công chiếm được toàn bộ thần đô người thắng cuộc, còn kém chút đem địch nhân tín ngưỡng lãnh tụ thủ cấp cho chém xuống đến treo ở chỗ cao nhất. Giờ khắc hiện tại bọn hắn chi này xâm lược đại quân lại bị người ta dụ chó vào hang, đóng cửa xả súng, quăng bom nổ mìn, tan nát có thể tưởng tượng được.
Nhiếp Hồn Thụ và Vũ Mộc Yêu còn tốt, bọn nó dẫu gì cũng là sử thi cấp, sống sót qua bão nhiệt cơ quan sư cùng đủ loại đạn pháo bom mìn cơ quan trận công phá vẫn còn sống sót được, bị thương không quá nghiêm trọng.
Trái lại là đám Chủ cảnh bộ bên dưới, phần lớn là Thống Lĩnh và Chiến Tướng cấp, bọn nó hầu như quá nửa là bị thui đến lộ ra ruột gan phèo phổi ra ngoài. Mộc Yêu nhân bản cấp 0 thì càng tội nghiệp, mộc sợ nhất chính là hỏa, hỏa đem mộc đốt lây lan, cháy thành tro, cháy như cháy rừng, mãi mãi cũng không thể dập tắt được, bụi bay lả tả, còn sống sót tiếp cũng không có bao nhiêu.
Mà quan trọng là, giống như công kích không có dừng lại a.
Khẩu pháo đạn dược vẫn tiếp tục bị bắn ra đùng đùng oanh liệt. Bom dẫn nhiệt, dầu lửa, rơm gỗ mục, những vật liệu dễ dàng bắt hỏa càng là liên miên quăng vào chiến địa lòng chảo bên trong.
Đây chính là Triều Ca bộ mặt.
Đây chính là Triều Ca cách mạng cùng cải cách mà Sở Giang mang lại.
Cơ quan sư ---- tầm nhìn của Sở Giang chính là cơ quan sư !!!
“Chư vị, ta ở ngoài lồng giam Hỏa Diệm Sơn xin đợi có thể từ nơi này đi ra người. Sau đó cùng chúng ta đại chiến tiếp 300 hiệp”. Lạc Nhạn đứng lên, chậm rãi từ trong tầm mắt của mọi người phai nhạt ra ngoài.
Nàng dáng người nổi bật, khí chất như tiên, trước mắt bao người nàng như một sợi thủy mặc hòa tan tại trong thanh trì, cứ như vậy hư không tiêu thất, lùi đi ra xa theo dõi bộ phim ‘giặc chạy thoát nạn’ này.
Nhưng mà những lời này của nàng còn vang vọng lại, lại mang cho đám xâm lược một lần nặng nề vô cùng tâm linh đả kích!
Thắng thua đã rõ.
Nhiếp Hồn Thụ, Vũ Mộc Yêu cho dù có thành công dẫn một số ít kẻ sống sót bước ra ngoài, vậy thì sao đây?
Tấp nập binh chủng Triều Ca đã cho vây quanh phía ngoài, thiên thời địa lợi có đủ, tiếng hò hét thanh âm cổ động liên tiếp, binh khí va chạm giương lên âm thanh rít gào, sĩ khí học sĩ cuốn lên phong bạo.
Phía ngoài, ngoài Lạc Nhạn ra, còn có Ngô Việt Hùng, có Tương Thiểu Nhứ cùng đội quân đồ đằng của nàng, có cả Eileen. Đặc biệt nhất, là trận địa sân nhà.
Bọn hắn cứ thế ở trên cao quan sát xuống, ở dám ló đầu ra, ai dám ló?
Nhiếp Hồn Thụ cùng Vũ Mộc Yêu bị đả thương không phải nhẹ, chủ yếu là bị đả kích tinh thần. Bây giờ chiến ý gần như cạn kiệt về xấp xỉ không, bọn nó hai kẻ này là đã không dám ló đầu ra....
Trên Cao Vọng Đài, Thế Mỹ nhìn hai cái tên ngổ ngáo này khốn đốn xoay sở tình hình, cười gằn: “Triều Ca dưới thời đại của Sở Giang không còn tâm thế kẻ hủy diệt gieo rắc ác mộng và kinh hoàng để cho người ta sợ hãi như xưa. Đúng, cái này ngươi nói cũng không sai, ta công nhận. Nhưng Triều Ca thời đại này, không hề kém đi sự cao ngạo và tư thái kiêu hùng”.
“Hai gã các ngươi có biết khác biệt giữa người đọc sách tri thức và kẻ võ phu tứ chi phát triển là gì không?”
“Người đọc sách biết xây dựng quan hệ, biết kết bạn, biết mượn lực, mượn trợ thủ, biết giao dịch, biết rõ con đường chiến thắng của mình. Mà những gã tiều não cơ bắp như các người ấy, giống như Triều Ca ngày xưa, chỉ biết làm cho người ta khiếp sợ, chẳng ai muốn hợp tác, chẳng ai muốn kết giao, khi Triệu Hoàng bị Sở Giang lật cờ, có kẻ nào đến cứu hắn không?”
“Đây chính là sự khác biệt!”.
Một câu nói, kết thúc tất cả hi vọng của cả một chiến dịch tầng dưới.
Triều Ca của Sở Giang, nhìn thì thấy mong manh dễ vỡ đấy. Nhưng sự thật đằng sau, chỉ có người thông tuệ mới rõ ràng được.
Triều Ca bây giờ đã là một bộ phận khách hàng vô cùng quan trọng đối với cả Hàn Hải Điện Hải Châu, Thanh Vũ Đế Quốc Bắc Phương, thậm chí Nhật Minh Giáo ở Nam Châu. Đụng tới Triều Ca, chính là đụng tới lợi ích của tất cả những thế lực kia, này tự nhiên sẽ không thiếu đại năng trực tiếp ra mặt cứu vớt một tay. Dạng này, Triệu Hoàng mãi mãi không thể làm được.
Đừng nhìn chiến địa không có sự xuất hiện của đông đảo nhân lực Hàn Hải Điện và Triều Đình Thanh Vũ mà hiểu lầm. Trên thực tế, phòng tuyển mấy vạn dặm chung quanh bao vây phía ngoài, Thượng Viện Học Sĩ, Nội Các Thành, Tể Tướng của Thanh Vũ Đế Quốc đều đã tập hợp lại, sẵn sàng nghe theo phát động của Thế Mỹ xông vào bên trong.
Nhật Minh Giáo do ba vị Hộ Giáo Pháp Vương cũng đã tập kích ở Nam Thành, sẵn sàng cùng một chỗ tiêu diệt những kẻ dám đá chén cơm của bọn hắn ở Triều Ca.
Hàn Hải Điện cũng là như thế.
Về căn bản, chiến tranh tầng dưới ngay từ đầu liền xác định phe phái Dạ Du Thần hoàn toàn không có cửa nào chiến thắng.
Cũng không phải là Dạ Du Thần xem nhẹ quan hệ của Triều Ca và những thế lực khác, chẳng qua là, hắn cũng không nghĩ tới, quan hệ càng sâu bền như vậy, phảng phất kết dính đến mức không cách nào tách rời được.
Hết thảy hi vọng, muốn gửi gắm đến chiến tranh tầng trên...
...............
Chiến địa không phải chỉ có biên thành.
Phía ngoài thành, là Sở Giang đang cùng Đọa Lạc Viêm Quân và Mộc Quái Tổ quấn lấy.
Bên trong thành nội.
Thành nội tường đổ, vạn vật khô bại, khắp nơi có thể thấy được đổ sụp ốc xá, cùng từng cỗ màu xanh đen thi thể, thịt nát, phảng phất phá toái thu diệp, im ắng tàn lụi.
Xưa nay rộn rộn ràng ràng đầu đường, bây giờ một mảnh hiu quạnh.
Đã từng người đến người đi cát đất đường, giờ phút này lại không huyên náo. Chỉ còn lại cùng thịt nát, bụi đất, trang giấy xen lẫn trong cùng nhau bùn máu, phân không ra lẫn nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Đất khô cằn, hài cốt, Thiên Quật, Địa Cốc. . .
Đại địa không ngừng lún xuống, trời cao Yêu Vân đỏ rực xâm chiếm, lung lay tưởng chừng sắp đổ.
Không trách được, ở nơi đó lúc này, đúng có một vì Thần Ma đang tại thế. Mà lại, vị Thần Ma đó rõ ràng đang muốn đem thế gian này thương linh cho toàn bộ hủy diệt.
Màn mưa không ngớt, ở bên ngoài thành ngựa xe không dứt, nối liền không ngừng, đua nhau bỏ chạy rời bỏ càng xa càng tốt, vị Thần Ma kia mang theo ánh mắt miệt thị và chế nhạo đám kiến hôi này.
Con đường thành đô Triều Ca rất dài, đi thông qua một cái quận huyện cũng cách nhau cả chục vạn dặm đường vòng.
Cuối sườn núi cũng là cuối con đường, trong màn mưa có một nam tử lãnh đạm đang nhìn qua tòa thành, phóng ánh mắt không có nửa điểm nhiệt độ nhìn chằm chằm về phía vị Thần Ma kia.
Giữa trán nam tử, một cái câu hồn đoạt phách Cửu U Chi Đồng từ từ chậm rãi mở ra.
Đến khi nó trừng một cái nhắm thẳng về phía chân trời, Yêu Vân hết thảy biến mất, Yêu Vân giống như là sợ hãi bỏ chạy vậy.
Liền vị kia Sa Đọa Đế Hoàng cũng giật nảy mình, sau gáy truyền tới từng tia không rét mà lạnh, phảng phất cảm giác được một cái nào đó nguy cơ khủng khiếp đã chú tâm khóa chặt mình vào đồng tử.
Bầu trời vẫn là màu đỏ chủ đạo đấy.
Nhưng không còn là màu đỏ của Yêu Vân nữa.
Hết lần này đến lần khác, Yêu Vân đã bỏ chạy mất.
Bởi vì nó phát hiện...
Thế gian Bắc Đẩu bên trên, vô tận tinh cầu, vô tận thái dương cùng diệu nguyệt đan xen ở giữa, đã có một vị so với nó quá khứ thần chức càng là cao hơn.
Là vị cao nhất chức nghiệp tồn tại.
Một cái có thể nắm giữ Tuần Thiên Thiên Đạo sát phạt tra hình.
Một cái có thể tay hái Nhật Nguyệt, chân giẫm Tinh Vân...
Trong mắt những Đế Hoàng khác, hắn là Quỷ trong Quỷ !
Là tối cao thần danh Xích Miện Thẩm Thần...
Rét lạnh tê buốt truyền tới từng cơn lên thùy não Xích Thố Chiến Hoàng Hạt, nó ngẩng đầu nhìn về phía càng cao hơn bầu trời.
Lần đầu tiên, nó nhìn thấy Nguyệt Thực.
Mặt trăng máu buông xuống...
Không có cái gì bất ngờ, Sa Đọa Đế Hoàng từ một khắc giải khai ra khỏi cấm chế, nó đã biết sớm hay muộn, chính mình sẽ phải đối diện vị này Thiên Đạo đao phủ phán xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.