Chương trước
Chương sau
Một lát sau, Griffin thu hồi lại thao tác của mình, trên khuôn mặt mang theo vẻ thản nhiên như chưa có gì xảy ra.
Rất là bình tĩnh.
Cũng không phải nói nó hiếu chiến thế nào, chủ yếu bởi vì kinh nghiệm, kinh nghiệm tích lũy qua thiên thu tuế nguyệt niên đại, nó kiến thức được nhân sinh đắc ý, kì thật muốn giao tiếp trơn tru hơn với một số nhất định người cứng đầu, cách tốt nhất là làm nóng cơ thể, không phải là một lời không hợp liền đánh, mà có đôi khi cho đối phương biết được mình sẵn sàng đánh thì mới vô đề đúng được.
Thiên Đạo Đế Hoàng nói chuyện với nhau, cái gì cũng giấu, không khè một chút, giấu như mèo giấu phân, mắc mệt.
Griffin nghiêm mặt, nghiêm túc nói vào vấn đề chính: “Nông Thượng, ngay từ cái ngày ngươi lựa chọn trở thành Triệu Hoán Vị Diện Thiên Đạo Đế Hoàng, ngươi muốn mượn sức mạnh Triệu Hoán Vị Diện để bảo vệ thế giới ma pháp từ bên ngoài, muốn từ xa ngăn chặn vô số thảm họa ập đến địa cầu nhân loại. Này cũng được đi, lấy ngươi nghĩa nặng tình sâu, tư tưởng hướng về cố hương, và cũng có nhiều công ích mà Thiên Đạo ưng thuận, chúng ta bình thường sẽ nhắm một mắt cho qua không có gì”.
“Xong, đến đó thôi đi. Hiện tại tình huống rất khác, ngươi liền không thể để Triệu Hoán Vị Diện gặp nguy hiểm, có hiểu không? Chúng ta không cấm ngươi hi vọng, nhưng chúng ta sẽ làm tất cả để ngăn cản ngươi đem Triệu Hoán Vị Diện buộc vào trận chiến này, cái này không phải là bảo vệ nữa, mà là ngươi đem đá bỏ xuống thuyền của mình, cùng một chỗ cho buộc vào tử kỳ”.
Làm đệ nhất Thiên Đạo Đế Hoàng hiện tại, Griffin thừa biết Bách Việt Thần Nông mục đích chân chính là gì.
Bách Việt Thần Nông chắc chắn không phải là muốn tới thế giới ma pháp tranh đoạt thần vị. Cái này tranh đoạt, người nổi tiếng là điềm tĩnh cùng trầm ổn như Thần Nông, không có khả năng không biết lượng sức mình.
Quá nửa là hắn chủ yếu muốn lợi dụng cái này ‘vì triệu hoán vị diện đến tranh đoạt thần vị’ tin tức để đến thế giới ma pháp che chở cho nhân loại, che chở cho con cháu xa xưa của hắn, tối thiểu cũng giữ lại được hạt giống nhân loại kéo đến Triệu Hoán Vị Diện.
Nhìn thấy Thần Nông im lặng suy tư ở thụ vương chi tọa, Griffin vẫn không từ bỏ, sau khi cân nhắc một lát thì lại đưa ra lời khuyên: “Ta không muốn đi thì thôi, ngươi không cần phải đi. Thiên Đạo ý chí truyền xuống, tất cả chúng ta, không nên có ai đi đến thế giới ma pháp. Triệu Hoán Vị Diện muốn đứng ngoài, Thiên Đạo đặt cược vào Cổ Nguyệt Tru Đế, Cổ Nguyệt Tru Đế sẽ buông tha Triệu Hoán Vị Diện nếu năm vị Đế Hoàng Chúa Tể chúng ta đồng thời đứng ngoài quan chiến”.
Hạo Thiên Thú Thần Griffin đương nhiên vẫn có một chút tâm tư muốn tự mình đến thế giới ma pháp tham chiến, từ trong trận chiến tán loạn ngộ ra Thần Vị, đột phá đến Thần Vương cái kia như Thiên Đạo truyền dẫn.
Bất quá, trận chiến này, ngay từ đầu đã bị định đoạt, đánh đấm liền không có ý nghĩa.
Ai có khả năng chống lại Cổ Nguyệt Tru Đế???
Bản chất hắn không cần Thần Vị, mọi người đều ngầm tán thành với nhau, Cổ Nguyệt Tru Đế đã là Thần Vương không ngai. Cái hắn thiếu, chỉ là chìa khóa để vượt qua Thiên Đạo ở sân nhà của mỗi một vị khác nhau Thiên Đạo.
Triệu Hoán Vị Diện thiên đạo biết điều đó chứ, cho nên thay vì tìm cách đối đầu Cổ Nguyệt Tru Đế, thiên đạo ý chí thông qua đủ loại tính toán diễn sinh, rốt cục quyết định không chống lại, cũng không đồng minh, mà đứng ngoài cuộc, lấy lý do Long Thần năm xưa bị Cổ Nguyệt Đế hãm hại nên không thể liên thủ. Thực ra Cổ Nguyệt Đế cũng tính đến điều này, hơn nữa, hắn vốn chẳng cần Triệu Hoán Vị Diện liên thủ, liên thủ ngược lại để cho hắn cảm thấy vướng tay vướng chân lo bảo vệ.
Cho nên, cầu hòa. Hai bên trải qua thương lượng, Triệu Hoán Vị Diện muốn đứng ngoài cuộc. Cổ Nguyệt thành Thần Vương cũng sẽ không gây khó dễ.
Thần Nông chậm rãi lắc đầu, nói: “Ngươi sai lầm, ta cũng không muốn dùng sinh mệnh của Triệu Hoán Vị Diện làm bất luận cái gì đánh đổi với thế giới ma pháp cả. Ta nói, nhân loại đúng là thế giới ma pháp đặc sản nhất chủng loài, cái này chủng loài liền sẽ một mực là của nó, không có người có thể thay đổi hay lấy đi. Cổ Nguyệt Đế sẽ không làm cho nhân loại khuất phục được”.
“Hắn không có ý định tiêu diệt nhân loại. Nông Thượng à Nông Thượng, nhân loại về dưới gót chân của hắn, không tới ngàn năm, không khéo đều trở thành giống loài sinh vật tiên tiến ưu tú nhất thế gian này, ngươi tại sao không nhìn thấy Cổ Nguyệt Đế có một loại rất coi trọng nhân loại đâu?” Griffin phản bác.
Thần Nông nghe tai này nhưng ném qua tai kia, bắt bẻ ngược lại: “Nghe ngươi nói dạng này, giống như bây giờ ta dẫn toàn bộ Mộc Thụ Vực thế giới của ta đi tấn công tầng trên thống trị giả, cướp lấy Vũ Triều Thiên Quốc của ngươi, sau đó ta ban phát thưởng lộc và cam kết sẽ giúp đỡ cho con dân của ngươi phát triển quá nhỉ? Ngươi nghe vào tai không?”
Mới đầu nghe loại lời lẽ hỗn đản này, Griffin thực sự có chút tức giận, nhưng nó vẫn là bình tâm thu hồi thần thái của mình, tránh biểu lộ ra bên ngoài cho Thần Nông thấy.
Griffin thở dài, bày tỏ chính kiến đi phủ định: “Hai chuyện không giống nhau, ngươi cũng không phải là chúa tể của nhân loại, càng là chưa từng. Chỗ đứng của ngươi so với nhân loại khác chỗ đứng của ta so với Vũ Triều Thiên Quốc. Đây là hai thái cực khác nhau, ngươi đang cố gắng bẻ cong, ép ta hiểu nó tương đồng”.
Thần Nông rất có kiên nhẫn giải thích nói: “Ta không cố gắng bẻ cong. Ta đúng là không phải nhân loại Chúa Tể, chỉ là theo cách nói của ta, nhân loại vốn không cần Chúa Tể. Chúng ta thế giới ma pháp là ổn, càng không cần bất cứ ai nhúng tay vào. Ngươi có dám cược với ta không, ta nói, nếu như Cổ Nguyệt Đế thắng, toàn bộ nhân loại không sớm thì muộn sẽ đứng lên kháng cự, một thời điểm nào đó trong tương lai xa, nhân loại sẽ chiến thắng”.
Griffin nhướng mày, dò thăm: “Ngươi điên rồi, lại muốn đem chuyện này ra đánh cược?”
“Không, ta không điên, chỉ là ngươi không phải nhân loại, ngươi cũng không biết bản lĩnh thực sự của nhân loại”.
Thần Nông dùng lời lẽ tận tâm, rất chân thành giải thích:
“Chúng ta xưa nay là vậy, có thể đã từng quỳ gối cúi đầu chịu sự che chở của Quang Minh Vị Diện Thần Minh, có thể đem tín ngưỡng giao phó cho Đồ Đằng, nhưng suy cho cùng, nhân loại vẫn là nhân loại, sâu thẳm trong chúng ta, chính là học hỏi, thích nghi, nỗ lực cải tiến và không ngừng thử nghiệm. Giống nhân loại dạng này, bọn hắn luôn mong muốn giành toàn vẹn chủ quyền bằng chính sức của mình. Không sớm thì muộn, sẽ có một ngày, chỉ cần Cổ Nguyệt Đế không nổi điên giết sạch nhân loại, chỉ cần có hạt giống, nhân loại sẽ phục hưng, sẽ đem chí cao thần Cổ Nguyệt Đế cho đánh bại”.
“Vì vậy cho nên là?” Griffin đột nhiên cảm thấy có mấy phần thú vị, lập tức hỏi lại.
“Sở dĩ là ta có cái đề nghị”. Thần Nông chậm rãi nói.
“Ừ hứ...” Griffin trầm giọng hỏi: “Đề nghị gì?”
Thần Nông ôn hòa diễn giải: “Đã nhân loại chắc chắn sẽ đối kháng tới cùng với Cổ Nguyệt Đế, ta không thể nào trốn tránh nơi này. Ta muốn giao dịch, vì chuẩn bị cho tương lai hậu đại”.
“Giao dịch như thế nào, nói thử nghe xem”. Griffin nói.
“Trước đây, ta nghĩ qua rất nhiều biện pháp hướng Thiên Đạo nhằm tìm kiếm che chở, để một phần nhân loại tại vị diện cách trở biến mất sau đó đến Triệu Hoán Vị Diện ở lại, giữ lại nhân chủng ở Triệu Hoán Vị Diện để bồi dưỡng. Nhưng ta phát hiện mình đã lầm, làm vậy tới nói, rất không công bằng cho những người không được chọn. Giải pháp này, không ổn”.
“Ta cũng nghĩ qua liên thủ với ngươi, hi vọng ta có thể hỗ trợ ngươi tranh đoạt cơ hội lĩnh hội thần vị, ban cho ngươi cường đại nhất lực lượng, sau đó trợ giúp ta đối kháng hắc ám, nhưng nhìn ngươi cùng Thiên Đạo hành động ngày hôm nay, có lẽ cách này cũng không ổn”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.