“Phì ~~~~~~~~~~~”
Hít một hơi sâu, Tiểu Mei theo Mạc Phàm xu hướng thở dài.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó nữa thì đột nhiên lại nghe đến một thanh âm tiếu dung của hồ ly làm chấn động não hải.
“Ngưng, đã đủ ba câu”.
Một trái tim nhiệt huyết cùng tấm lòng chân thành trong phút chốc bỗng hóa sủi bọt.
Thật đúng bố nó bi kịch...
Mạc Phàm khóc không ra nước mắt.
Vì cái chính mình tới thời điểm đối mặt các nàng, nghĩ đều là đến con t*ng trùng khuyết tật, ảo như vịt nấu chao, não như nạo hết tinh.
Tự mình tự xử, tự kết liễu bằng cách quay vào ô mất lượt.
Lấc cấc lất khất, ấm ức tiếng nức, tức chức hết mức.
Thề, hắn vào đường cùng, mặt cũng đủ dày, giống như rất sẵn lòng mượn Tiểu Mei thân phận dở thủ đoạn năn nỉ ĩ ôi.
“Vĩ tiểu thư, chúng ta lại đàm phán một chút, cái này thực sự là trong lúc nhất thời khó mà trấn định bình thản hỏi đúng kế hoạch được”. Mạc Phàm hạ thấp giọng, dùng ngôn ngữ rất chi là hòa giải nói chuyện.
Trầm mặc, một lần nữa trầm mặc, nhưng cùng dĩ vãng khác biệt, lần này không khí rất ngột ngạt, lần này rất khác biệt, giống trước khi mưa bão tới yên tĩnh.
Rầm rầm rầm!!! Đột nhiên gió nổi mây phun, gió mây sương khói từ trong điện tán loạn tới lui, mặt đất gạch hoa cương đồng dạng xuất hiện lít nhít màu trắng thủy nguyên tố, thổ nguyên tố tạo thành từng đợt sóng đất sống nước bắt đầu bãi động dịch chuyển, thậm chí liền toàn bộ thượng tầng không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-phap-su-di-ban/340538/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.