Chương trước
Chương sau
Phải biết, đây cũng chưa phải là pháp tắc cao nhất của Hắc Ám Trường Hà. Bất cứ sự vật gì cũng đều có khả năng vĩnh viễn vô hạn. Thiên phụ Chaos lúc xưa có nói với Mạc Phàm một câu thế này, sở dĩ có người leo tới đỉnh núi cao nhất, tự mãn cảm thấy mình ở đỉnh cao nhìn không thấy cảnh giới càng cao hơn, thường thường là bởi vì hắn đã ở vào một cái bình cảnh không có đánh vỡ, tuệ căn chạm đến cực hạn.
Tô Lộc thế nhưng minh bạch, chính mình hiện tại chỉ mới vừa chạm chân vào khoảng trời rộng mênh mông này, con đường tu luyện sau này của hắn có thể càng thêm dài dằng dặc...
Đã từng nghe nói có một cái học thuyết từ trong miệng giáo sư Stein và Nhật Ánh nói ra, có lẽ, cảnh giới tối thượng của Hắc Ám Trường Hà chính là thời gian trường hà, tương tự như các hạt mang theo ánh sáng, hắc ám vật chất là hạt mang theo ánh sáng tối. Dựa theo cơ sở lý luận của khoa học thường thức, vượt qua được vận tốc ánh sáng có thể đi đến một cái thời không bị bẻ cong, đồng thời đem một vật nào đó tua ngược đến quá khứ. Điểm cuối cùng của dòng chảy vật chất này chính là dòng thời gian, đến cảnh giới đó, hắc ám trường hà thậm chí có thể quay về quá khứ của mình.
Nhưng lý luận thì vẫn mãi là lý luận nếu không có thực tế khảo nghiệm lấy. Vì vậy tính đúng sai của nó, hiện tại không thể nói trước được.
Trở về lại chiến trường bên trong, Mạc Phàm và Tiểu Dạ vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của Ám Tỳ Bà.
Hắn nhanh truyền âm nói chuyện với Tô Lộc, hỏi han một chút tình hình, sau khi xác nhận Tô Lộc bảo đảm có thể một mình khống chế toàn bộ chiến trường còn lại, hắn mới yên tâm đặt chiến ý lên người Ám Tỳ Bà.
Dù sao đi nữa, đám Quách An, Tường Vi, Cao Kiên các người đang bị suy giảm thực lực trên diện rộng. Bọn chúng trước đó bị Lonna treo lên quây đánh cho nhừ tử, bị bạch ngân hấp thu dinh dưỡng, năng lượng duy tâm mất mát nhiều vô cùng, hiện tại một nửa thực lực đều không còn tới. Liền liền Lệnh Hồ Xung cũng đã bắt đầu lộ ra hơi thở không còn ổn định.
Lấy Tô Lộc thủ đoạn, thêm vào Hải Hỗn Thiên Lăng và các loại ma cụ, đạo cụ ảo thuật Mạc Phàm mua sắm phòng hờ, muốn tiếp tục cầm chân đến với đám người này cũng không phải không thể.
Hơn nữa, Tiểu Dạ và Mạc Phàm cũng có thể tùy thời giúp đỡ khi cần thiết.
Trái lại là vị kia Thập Điện Diêm Vương – Tưởng Quảng Vương. Tưởng Quảng Vương Ám Tỳ Bà mới vừa rồi còn đắm chìm trong bản thân vĩ đại gieo rắc mầm bệnh, giống như toàn bộ thế giới đều không đủ mạnh cho nó chà đạp, có thể hiện tại ngẩng đầu lên nhìn thấy cái này một đạo Hắc Ám Trường Hà đem hồn cách của Tà Thần cho toàn diện giấu đi, nó tìm mãi không thấy, không thể định vị được, lại có thể đem nó tất cả đại lượng mầm bệnh cho trực tiếp phá hủy đến không còn một mảnh, Ám Tỳ Bà cả người đều xung huyết tức điên đến rồi.
Tựa hồ muốn rơi vào đến trong thâm uyên đáy cốc chém giết một vạn lần vậy.
Làm Ám Tỳ Bà giận phát sôi một cước phóng tới Mạc Phàm thời khắc này, Hàm Dương cương bên trong thổ nhưỡng lập tức sôi trào lên, vô số phế tích, thổ địa, hoang dã, vùng đất ngập nước xuất hiện vết nứt, vô số lúc đầu bị chôn giấu dưới đất ẩn tàng cây khô cùng các loài bò sát phá đất mà lên.
Không thể không nói, Hắc Ám Phù Thủy mới là cái nôi chân chính thái cổ phép thuật. Ám Tỳ Bà niệm ra một cái bùa chú quỷ dị gì đó, sau đó nó tự chặt đứt cánh tay của mình hiến tế, đem cánh tay ném xuống đất, lần nữa sử dụng phù thủy yêu thuật cổ quái, nhìn thấy cánh tay của nó biến mất trong thổ địa không có xuất hiện lại.
Ong ong ong ong ~~~~~~~~~
Một khắc sau, không gian đục thể, Mạc Phàm và Tiểu Dạ cảm giác được không gian ma pháp lực lượng đang bị tắc nghẽn, giống như cái tà thuật kia của Ám Tỳ Bà là cưỡng chế thỏa thuận với Thiên Đạo đem không gian cho đóng vậy.
“Quỷ, tên này rốt cuộc có bao nhiêu trò ảo thuật vậy?”. Mạc Phàm có chút tê da đầu.
Giờ khắc này hắn liền hiểu, may mắn chính mình Duy Tâm đ*o quả là phù thủy. Phù Thủy chức nghiệp ---- xa xa chính là bá đạo khó chơi nhất một cái. truyen bac chien
Ô ô ô, lúc này một trận ô minh thanh từ dưới đại địa phế tích nưt mẻ chỗ sâu vang lên, một đôi to lớn dữ tợn ma quỷ quỷ trảo phá nước ngầm ra ngoài, tựa như từ dưới đất bò dậy ác quỷ. Tất cả tai hoang yêu thú không ngừng ở tám phương tứ hướng tràn về, tựa hồ là bị kích thích bởi cánh tay của Ám Tỳ Bà lúc nãy đem hiến tế.
Trận pháp của Ám Tỳ Bà kết nối dưới lòng đất, yêu thú có thể thông qua lòng đất mạch ngầm mà chui vào trong trận địa chiến trường. Tiểu Dạ là hắc ám kiếm, nó phản ứng với quỷ thuật hắc ám thế nhưng cực nhanh, con mắt trên cán kiếm bỗng nhiên vừa mở một cái, mặt đất cát vàng phát sinh kịch liệt run run, cát vàng hóa thành vô số kình thiên cự trảo, vừa chụp vào Mạc Phàm liền đã bị Tiểu Dạ một kiếm đâm xuống chế ngự, chấn nhiếp gây ra vụ nổ lớn, có sóng xung kích cao tới hàng ngàn thước.
Ám Tỳ Bà đứng lại giữa không trung, lần này nó đã sử dụng tới trạng thái mạnh nhất của chính mình, nó nhìn thoáng qua Mạc Phàm, sau đó nhìn thoáng qua phía xa xa Tô Lộc, nhưng để Ám Tỳ Bà cảm giác được nhất có uy hiếp thì là tại nơi xa ngay tại xa xôi Thiên Vực, một kẻ nào đó đứng ở tận Thiên Vực, cách nơi này gần một triệu dặm đang nhìn chằm chằm lấy nó.
“Là ai giả thần giả quỷ?”. Ám Tỳ Bà bị một cái trừng mắt dọa cho giật nảy mình, mồ hôi ướt đầy trán.
Ám Tỳ Bà đang phá khí tức đến cực điểm, nó hiện tại giống như là tuần sát lãnh thổ của mình, nó có thể cảm giác được hiện tại toàn bộ miên Bắc Duy Vực tất cả các vị trí đều tại bộc phát chiến tranh, nhân loại cùng tai hoang yêu thú chiến tranh, đây là chủng tộc ở giữa chiến đấu. Nó cũng cảm nhận được vị trí của Phong Thanh Dương lẫn vào đám người.
Có thể nói, Ám Tỳ Bà giờ khắc này là chân chính ngã bài, tiến vào chân thân Thập Điện Diêm Vương chúa tể giả trạng thái, có được nửa bước Đế Hoàng thực lực.
Thế nhưng vừa rồi lại là cái gì???
Không phải Mạc Phàm, không phải Phong Thanh Dương.
Nó cảm thấy chính mình bị uy hiếp tính mạng.
Một cái cường đại Minh Nguyệt đồng tử chiếu vào mắt nó, nó nhìn thấy hình ảnh giống như là Kinh Thế Cửu Vĩ Nguyệt Hồ vậy, có chút mơ hồ mộng mị, có chút huyền ảo mê trận làm cho người ta linh hồn đều cảm nhận sâu sắc cảnh báo giết chóc.
“Quái quỷ, bay đi đi mất rồi, không còn phát giác được nữa, chẳng lẽ là mình nhìn lầm?”. Ám Tỳ Bà lắc đầu một cái, tự mình hít một hơi sâu trấn định lại.
Loại giả thuyết này rất có khả năng. Trên thế giới này sẽ có một chút chuyện pháp tắc nhầm lẫn như vậy.
Ám Tỳ Bà không cảm thấy trước giờ mình gây sự với ai giống vậy, nó tuyệt không cho rằng có kẻ lại giống Mạc Phàm gia hỏa này, ở đâu ra vừa xuất hiện đã tìm cách giết chết mình.
“Tất cả các ngươi mau quấn lấy tiểu tử này, để ta tới giết hồn cách của hắn”. Ám Tỳ Bà lập tức trừng đám Quách An và Lệnh Hồ Xung, lớn ra tiếng ra lệnh.
Nó cũng không tiếp tục cùng Mạc Phàm chiến đấu, thậm chí bây giờ trên phương diện khí tức, nó đã vượt qua Mạc Phàm rất nhiều, nó cũng như cũ không đủ tự tin đối cứng chiến thắng với tên điên kia.
Nhưng hồn cách của hắn thì không đồng dạng.
Giết Tà Thần không hoàn chỉnh, tốt nhất là đem hồn cách ra giết trước, như vậy sẽ để cho hắn thương tích vĩnh viễn không cách nào khôi phục.
Trong con mắt của Ám Tỳ Bà, nó tuyệt không để ý chút nào cảnh giới của Tô Lộc, Cấm Chú pháp sư, cấm thuật lại như thế nào, tại cường đại hắc ám lực lượng trước mặt, chẳng qua là làm trò hề diễn ảo thuật. Nó hiện tại đúng Thập Điện Diêm Vương, chưởng khống khổng lồ Âm Giới, càng được đến rồi thiên đạo cường đại quyền năng ban cho.
Ám Tỳ Bà kế hoạch đây hết thảy mục đích rất rõ ràng, nó tương kế tựu kế, giả vờ như mình bị chọc giận để nhân cô hội càng có thời giân ngâm xướng mầm bệnh, mục tiêu cao nhất là phải giết hồn cách của Mạc Phàm, đây là Phong Thanh Dương và Huỳnh Nguyên giao phó trọng trách cho nó.
Tà Thần mất hồn cách, tuyệt đối không còn là đối thủ của bọn hắn được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.