Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm mặc dù từ khi vừa sinh ra, xuất phát điểm liền chỉ có chứa tại thế giới khoa học và thế giới ma pháp tất cả ký ức cùng quá khứ. Nói cách khác, hắn rõ ràng mới là lần đầu đặt chân đến Siêu Duy Vị Diện đấy, còn chưa từng tồn tại một chút xíu hoài niệm về nơi này.
Nhưng chẳng biết tại sao, ở mảnh núi tuyết Tây Trúc trong vắt này, mấy năm trước hắn đi ngang qua một lần, nhìn thấy những tuyến ao hồ cá tung tăng nhảy, thấy sóc trắng cùng thiên hồ chạy vờn trên bãi cỏ xanh biếc, tầng trời se lạnh, mưa tuyết thỉnh thoảng phất phơ, thất thải mây bồng cầu vồng mắc ngang, một chút tam vĩ, lưỡng vĩ tiểu hồ được chăm như thú cảnh làm bạn với dân làng trong thôn trang, Mạc Phàm như cũ có một loại thân thương cảm giác cùng lòng cảm mến.
Phảng phất chính mình thật ở chỗ này lớn lên, ở chỗ này sinh sống qua ức vạn năm thời gian, bắt đầu từ nơi này chính mình con đường ma pháp sư đi.
Nơi đó có một cái sắc son đạo lữ, một bóng hình mị hoặc nữ nhân gảy đàn, cầm bút vẽ mây tranh, cùng mình bầu bạn dưỡng thảo.
Mỗi lần hồi tưởng lại nơi đó tĩnh mịch cùng duy mỹ, vô luận người ở chỗ nào Mạc Phàm nội tâm luôn có thể có cảm nhận được một tia an bình.
Nhưng mà, ngay tại lúc Mạc Phàm cho là mình có thể lần nữa cảm thụ phần này nghỉ lại cảm giác, hắn nhìn thấy hình ảnh lại làm chính mình kinh hãi không thôi.
Lần trước đến, bầu trời chỉ có một đốm đen ngôi sao đang mon men phụ cận.
Bây giờ vậy mà màu đen đó đã bao phủ lấp kín chân trời Tây Trúc, nhìn đâu không không cũng thấy bờ màu đen trải dài!!
Đi đường đại khái ba ngày, Mạc Phàm xuất hiện trước đại môn Tịnh Thành.
Thời điểm Mạc Phàm nhìn thấy tòa thành này, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Tịnh Thành nguyên bản là một tòa thành phồn hoa khí khái, nhất định là hơn hẳn, vượt trội bỏ xa Đơn Dương thành và Cổ Thành. Đơn Dương thành chỉ là thành cấp 10, Cổ Thành là thành cấp 11, mà Tịnh Thành thế nhưng là rộng lớn nhất Duy Vực, là tòa thành cấp 14.
Phóng nhãn toàn bộ Siêu Duy Vị Diện, cấp 14 hẳn là chỉ có tối đa năm tòa. Còn ở phía trên nó, tòa thành cấp 15, đỉnh cấp chi thành, chỉ có mỗi Tây Giới - Thiên Vực - Triều Ca cùng Bắc Phương – Thanh Vũ Thành của triều đình.
Từ quy mô trọng điểm thành then chốt như vậy đến so sánh, chẳng trách Tây Trúc Tịnh Thành đóng vai trò rất lớn ở Tây Giới, chẳng trách Ngô Việt Hùng cùng rất nhiều thế gia tông môn tỏ ra sốt sắng như vậy khi nghe tin dữ ở Tịnh Thành.
Đáng tiếc...
Lần này trở lại, Tịnh Thành đã không còn đẹp thơ mộng như lần trước hắn đến, khắp nơi chìm vào bóng tối, kiến trúc điêu tàn thấy mà sợ, hết thảy hoang phế, thê thảm cực kỳ không thể hình dung.
Ngọn núi ở trước mặt hoàn toàn chìm vào màu đen ty dạ thống trị. Cũng không phải là nói bóng tối bao trùm có bao nhiêu đáng sợ u ám, chủ yếu là hắc ám mặc dù ở chỗ này điên cuồng giáng lâm, thiên địa thế mà vẫn như cũ tràn ngập Tinh Huy quang mang, thế gian vạn vật đều có thể rõ ràng thu vào đáy mắt. Trước mặt đổ nát tòa thành, nơi xa còn có bao la hùng vĩ núi tuyết, chỗ gần bát ngát đồi cỏ, hòa tan băng tuyết trên đỉnh núi chảy róc rách xuống đại địa hội tụ thành dòng suối, kênh mương.
Những này đều có thể trông thấy bằng mắt thường, nhưng chúng nó toàn bộ đều là màu đen!?
Tựa như một bức tranh đột nhiên đánh mất tất cả sắc thái màu vị, hoặc là nói, trong bức tranh tất cả vật thể đều bị bút lông cưỡng ép bôi lên màu đen. Loại này màu đen, đồng thời mang đến một loại cô quạnh, phảng phất ngay cả một khối bình thường nhất nham thạch sinh cơ đều bị tước đoạt.
Đường phố chung quanh toàn là vết nứt ngang dọc, nhà cửa thấp bé cũ kỹ, một chút hắc hồ dơ bẩn giống như lũ chuột bò tìm kiếm thức ăn dư trên đường. Ngay cả thành tường là bộ phận tối trọng yếu của một tòa thành cũng có không ít địa phương xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Cái này khiến Mạc Phàm phát sinh một loại dự cảm bất tường.
Hằn đi vào trong thành, cửa thành có một bảng hiệu câu đối xuân viết bằng mực nghiêng ngả, bên dưới là một chậu hoa mai đen, hắn thản nhiên ngắt cánh hoa đen đến kiểm tra, sau đó lại nhặt được một mảnh lá cây hòe xào xạc dưới mặt đất, phiến lá cũng là màu đen, thoáng đưa nó cùng cánh hoa xé mở, liền bên trong gân lá, vạch hoa cũng chảy ra dịch màu đen, nhầy nhụa dơ bẩn vô cùng.
Dưới mặt đất, tuyệt đại đa số đất đen sỏi đá, phế tích bê tông chính là hắc ám phì nhiêu biểu tượng, nhưng cái này bị ‘xâm nhiễm’ thành màu đen vật thể, càng giống như là bị người ta đốt thành tro tàn
Hết thảy hết thảy, đều phảng phất có thể dùng hai chữ ‘tro tàn’ để hình dung.
Núi tuyết cũng tốt, rừng đồi cũng tốt, thành trì công trình nhà cửa cũng tốt, đồ ăn cũng tốt, đều giống như một cái tro tàn chắp vá bôi lên đi ra thế giới.
“Chuyện này... ha hả! Mặc dù bề ngoài Tịnh thành không ra hình dáng gì, nhưng mà lợi ích rất tốt, ngươi cũng vào thành rồi, sao không tìm kiếm chút thứ gì trộm vặt đi, nhanh tay một chút kẻo bị hắc ám hủ thực”. Một gã tráng niên đi đường, nhìn qua giống như là thợ săn từ tòa thành khác đến Tịnh Thành.
Nguyên bản dưới từng hốc ngách trong mấy trang viên đổ nát kia vẫn còn một chút đồ vật chưa bị ‘hắc ám’ xâm nhiễm, có vài ba bảo vật có giá trị cho ‘thường dân’ không thể nghi ngờ.
Tráng niên rõ ràng là muốn làm đạo tặc, hắn cười lớn coi là chuyện bình thường, cũng không có gì xấu hổ với nghề của mình.
“Ngươi đào bới cướp bóc của người dân trong thành?” Mạc Phàm đi xuống lưng Tử Lộc, con mắt mang theo mấy phần u ám.
Bất quá, tráng niên từ lâu đã không nhìn mặt Mạc Phàm, hắn bận rộn dùng tay không man lực Thống Lĩnh cấp đào bới vết tích trong một ngôi nhà bị đổ sập, vẻ mặt đặc biệt chú tâm.
Phải nghe đến Mạc Phàm nói lần thứ hai, hắn mới khó chịu nói lại: “Mẹ nó, có cướp không? Cướp thì nhanh tay một chút, bày đặt hỏi cái gì. Ngươi không thấy hay sao, tòa thành này sắp biến mất trọn vẹn rồi, trên trời có ngôi sao tan chảy đổ xuống, vạn sinh linh lầm than, người người bỏ của đi theo Tà Giáo truyền đạo, của để không thì không phí hả?"
Sưu một tiếng, bỗng nhiên, một đầu hồ tộc hai đuôi từ trong hốc nhà bị tráng niên tháo dỡ nhảy vọt ra, dọa cho hắn té ngửa lên mặt đất.
Mạc Phàm lưu ý đến, đầu thiên hồ này toàn thân cũng là màu đen, tuyệt đối đã bị đè trong đống phế tích kia, bị hắc ám hủ thực.
Tráng niên đổ mồ hôi hột, tâm tình có chút tức giận nói với ngữ khí lớn hơn: “Trách cái gì ta, ngươi nhìn, nhìn kĩ một điểm, sẽ có ít ỏi người qua lại đang đào bới giống ta đấy. Chúng ta là tiếc của trời, thay bọn hắn giữ lại phần ân tình trời ban này, cũng không thể phí phạm như vậy”.
Sau đó một lời, tráng niên lại nhớ đến con thiên hồ kia, miệng thầm mắng: “Hừ, đúng là xúi quẩy hết sức, đã gặp tên mù, còn gặp phải bọn chồn hôi dơ bẩn chết tiệt này”.
Mạc Phàm dạo một vòng ánh mắt, quả thật có kha khá người giống tráng niên tiến vào thành hôi của. Chẳng qua là nãy giờ tầm mắt của hắn bận chú ý tổng thể bố cục, cũng không nhìn một chút xa xa tiểu tiết nhỏ nhặt nên không nhận ra từ sớm.
Không tiếp tục nghĩ ngợi, hắn từ vòng tay không gian lấy ra một quan kim nguyên bảo, sau đó không tiếc thảy xuống đất chỗ tráng niên.
Tráng niên ngay lập tức dừng động tác tay bới lại, đứng đực mặt ra, thần sắc ngơ ngớ ngó qua Mạc Phàm, vẻ mặt đặc biệt không thể tin được.
“Một kim nguyên bảo đổi lấy một cái thông tin, đám người trong thành bị truyền giáo dẫn dắt đang ở đâu?” Không dài dòng lôi thôi, Mạc Phàm trực tiếp vào đề.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật chướng mắt. Bất quá, một kim nguyên bảo là số tiền khổng lồ, tương đương một ngàn vạn kim tệ, đủ cho ta và gia đình giàu sang phú quý mấy đời không hết. Được được, nhục cũng nhận”. Tráng niên đồng dạng già mồm một chút lại thôi, tức thì cúi người nhận quan tiền lên.
Sau đó, hắn chỉ tay về hướng Đông Bắc, nói: “Hướng đó, đi thêm 3000 dặm sẽ đến Tây Trúc thiên nhai Song Song Bạch Hỏa Sơn, dưới chân núi chính là đám người của Tịnh Thành đang cầu nguyện tà giáo”.
Mạc Phàm ậm à gật đầu, sau đó cũng lười nói chuyện tiếp với tráng niên này, lập tức nhảy lên yên Tử Lộc di chuyển.
Xuyên qua màn đêm tốc độ cực nhanh, không bao lâu sau, hắn tới được cái gọi là Song Song Bạch Hỏa Sơn.
Song Song Bạch Hỏa Sơn nhìn từ xa rất kì quặc, nó cao chót vót hàng vạn dặm, là từ khi đặt chân đến Siêu Duy Vị Diện một khắc này, Song Song Bạch Hỏa Sơn chính là ngọn núi cao thứ hai mà Mạc Phàm thấy, có lẽ cũng chỉ xếp sau Tháp Siêu Duy Sơn – địa bàn của thiên đạo.
Nhưng ngoài cái đó ra, nổi bật hơn cả là, Song Song Bạch Hỏa Sơn có hình cầu tròn, cũng không phải là tròn vo như vòng khuyên, mà kì thật nó hơi hướng bầu dục dựng đứng lên, phía trên đỉnh có một loại khó giải thích thành lời nhô ra, thật giống trên hình bầu dục bạch sơn lại mọc thêm một ngọn nho nhỏ núi lửa phía vậy, hoặc là nói, nó mọc nhũ hoa khổng lồ trên đỉnh núi.
Loại này núi, rất quái gở, rất tượng hình, Mạc Phàm trong đầu không khỏi có mấy loại vòng vo suy diễn bổ não.
Cả Tây Trúc hóa thành một mảnh thế giới vật thể đen kịt, nhưng duy nhất tòa Song Song Bạch Hỏa Sơn vẫn giữ nguyên vẹn thần vận trắng phấn.
Mạc Phàm phần nào đó lý giải được, chẳng trách người dân đều tụ tập đến đây cầu nguyện, có thể giống như mặt trăng chói lóa giữa màn đêm ảm đạm.
Ở nơi này truyền giáo, khẳng định dân chúng sẽ tin sái cổ đi!!
Mạc Phàm giờ phút này chỉ có thể thuận núi dấu vết, một mực di chuyển lên núi cao phương hướng.
Có thể là Mạc Phàm cảm giác được, càng đi lên cao, hắn càng cảm thấy khí tức thôn dân sống dở chết dở đang đồng thanh đọc đọc một loại chú ngữ nghi thức nào đó.
Mạc Phàm ám mạch luân chuyển, phát giác được không thể khinh nhờn nguy hiểm đang lởn vởn trước mặt mình.
Nguy hiểm lắm, rất nguy hiểm, có thể là một dạng chết người nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.