Chương trước
Chương sau
Trước mặt Minh Nhạn, một cái thân ảnh sáng ngời tại trong sương khói tụ tập dần dần khôi phục nguyên hình nhân loại.
Bắt gặp gã nhân loại này, ánh mắt Minh Nhạn trong khoảnh khắc lộ ra một tia sửng sốt, từ sửng sốt đến khó có thể tin được. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền gáy lên chiếp chiếp ầm ĩ
Làm sao hắn thoát được !?
Không đúng, rõ ràng không gian ba động đã nói hắn là người thật mắt thật. Hắn không có khả năng còn sống ?
Làm sao có thể được khỏi Hỗn độn chiêm tinh gạt bỏ !?
Nhưng hết lần này đến lần khác không tin, Minh Nhạn đều không thể phủ nhận được, cái nhân loại đứng trước mặt hắn, chính xác là kẻ hắn vừa có ý định gạt bỏ sự tồn tại đấy.
Mạc Phàm thân ảnh không hề hư nhược, ngược lại còn bày biện đi ra một ít hào quang sáng sủa, da thịt hồng hào, không hề giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh chật vật giành lại mạng sống.
Đôi mắt của hắn, hiếm có lộ ra song sắc tà dị.
Một bên Ngân Chi Không Gian đồng tử.
Một bên là Ám Chi Hỗn Độn đồng tử.
Minh Nhãn suýt chút bốn con mắt đều bị chọc mù, nó căn bản không dám tin mình vừa thấy cái gì lấp ló ở đôi mắt kia.
Hỗn độn chiêm tinh chi nhãn ! ! !
Vì cái gì đối phương cũng có một cái hỗn độn chiêm tinh chi nhãn ? ? ? — QUẢNG CÁO —
Mạc Phàm treo mình đứng đó, thân thể nghiêm nghị mà hùng dũng, song dị tà đồng đặc biệt sắc sảo nhìn chằm chằm vào chúa tể Minh Nhạn, phảng phất nói cho hắn biết, từ bây giờ Minh Giới muốn chia sẻ người thống trị.
“Ra đây là hỗn độn chiêm tinh. Thật ưu việt”. Mạc Phàm thản nhiên nói ra.
Con mắt trái đen tuyền có thể cảm nhận sâu xa chiêm tinh lực lượng rót vào, hắn thấu cảm được hư vô, hắn thậm chí khuếch tán nhìn xuyên qua được từng lớp từng lớp không gian xếp chồng vào nhau, thấy được những mảnh thứ nguyên hỗn độn, những sinh vật đặc thù mà trước giờ chính mình còn không bao giờ thấy.
Mạc Phàm thậm chí cảm thấy một cỗ huyền ảo lực lượng chảy xuôi trong con mắt của mình, thứ mà hắn chỉ cần nháy mắt một cái, dường như có thể đem trước mặt vạn trường sơn mạch gạt bỏ khỏi sự tồn tại.
“Chiếp ~~~~~”
Minh Nhạn phẫn nộ gáy lên một tiếng, nghe qua tiết khí mười phần, rõ ràng là đang yêu cầu Mạc Phàm giải thích.
Mạc Phàm nhìn xem tên ngu xuẩn này, trong miệng khó giấu cười khanh khách.
“Ngươi sống lâu quá, não có phải lão hóa không đủ dùng rồi không? Ta như thế nào ký kết huyết hồn giao dịch với một kẻ mà ta còn không biết rõ nó có năng lực gì.”
Vừa nói, Mạc Phàm vừa mở ra huyết văn thành lập hồn ước.
Trên văn bản ràng buộc này, Minh Nhạn yêu cầu Mạc Phàm giao ra Ly Loan, tận tay trả nó. Còn Mạc Phàm lại không yêu cầu Minh Nhạn phải làm gì cho hắn cả. Hắn càng không có ghi điều kiện người phải đền ấn ký linh hồn là Minh Nhạn.
Mạc Phàm giao dịch với Thần Nhãn có Minh Nhạn, hắn giao dịch với Hỗn độn chiêm tinh chi nhãn. Từ đầu chi cuối, Mạc Phàm vẻn vẹn ghi một câu thôi, đó là được phép chia sẻ sử dụng Hỗn Độn chi nhãn hai lần với Minh Nhạn. Ấn ký nằm ở hỗn độn chi nhãn, không nằm ở Minh Nhạn.
Tại Ma Đô, Mạc Phàm từng chứng kiến Thương Hải chi nhãn, Thủy Triều chi nhãn của Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, hắn làm sao không biết cái gọi là Thần Nhãn, dĩ nhiên sẽ tồn tại độc lập, giống như bản thể hồn linh ký thác cộng sinh trên chủ thể đâu.
Mạc Phàm từ đầu chí cuối là muốn giao dịch với Hỗn Độn Chiêm Tinh Thần Nhãn, hắn không cần biết Minh Nhạn cái lão Thú Thần già nua này dở trò quỷ gì, gia hỏa này sống vạn năm, chục vạn năm trở lên, nhất quyết không đáng tin cậy. — QUẢNG CÁO —
Bởi vậy, trên thực tế là Mạc Phàm chỉ cảm thấy việc dung hợp của Minh Nhạn là ly kỳ đáng thưởng thức, cũng không phải là tạo cho hắn sức ép quá lớn.
Một đời Tà Thánh Vương trọng sinh trở về từ tương lai, tiếp tục bị lừa đến nhăn nheo cái não, coi như bỏ cuộc không đấu trí lại đám giảo hoạt Ngạn Thánh Giáo, hừ hừ, chẳng lẽ lão tử lại muốn thua con yêu quái sống vạn năm thành tinh sao !?
Không thể phủ nhận tên Tuệ Tri Thần kia cao tay thực sự, nhưng Mạc Phàm một chiêu trộm long tráo phụng này, hắn khẳng định là Tuệ Tri Thần đều không tính tới.
Đương nhiên, Minh Nhạn cũng không phải là đần độn như lời lẽ. Nó đồng dạng có đọc thử qua nội dung yêu cầu giao dịch của Mạc Phàm; nó hiển nhiên phải biết Mạc Phàm yêu cầu cái gì, từ sớm đã suy nghĩ về yêu cầu được chia sẻ Hỗn độn chi nhãn hai lần.
Chỉ hai lần cho phép đối phương dùng chung, giao dịch này căn bản không quá đáng. Nhưng Minh Nhạn đời nào cho phép Mạc Phàm sử dụng Hỗn độn chiêm tinh của mình, ai biết được cái tên này sẽ làm ra chuyện động trời gì.
Bất quá, Minh Nhạn gật đầu, nó đắc ý có thể ỷ vào sự hợp thể bốn thân ảnh của mình, tụ thành một linh hồn càng khủng bố hơn, nó thậm chí có thể dùng phương thức này gạt bỏ tính ổn định uy hiếp linh hồn từ huyết ước.
Lúc đó Minh Nhạn đã cười thầm trong lòng rồi. Nó tin tưởng Mạc Phàm không biết mình có thể dung hợp linh hồn, để cho linh hồn Phượng Vĩ Uyên Ưng vốn chỉ là một phần tư mảnh ghép.
Chẳng qua là Minh Nhạn không ý thức được nó đã quá tự tin, nó tự tin đến mức không thèm đọc vào bên A, bên B người chịu trách nhiệm giao dịch.
Ai mà nghĩ tới, Mạc Phàm lại ghi người giao dịch là Thần Nhãn đâu ? ? ?
Ấn ký bằng huyết là Phượng Vĩ Uyên Ưng, nhưng trả giá bằng linh hồn lại là quán thâu Thần Nhãn. Thần Nhãn có linh, tự nhiên không ngu ngốc để chết yểu, dĩ nhiên khi Mạc Phàm kích hoạt điều lệ, nó lập tức chia sẻ một con mắt cho Mạc Phàm, cũng chả cần hỏi thăm chủ thể Minh Nhạn kia có cần thiết đồng ý hay không.
Một con mắt thôi, nhưng đủ để thay đổi thế cuộc.
Huyết văn trừ đi một lần sử dụng.
“Lão sư phù hộ”. Mạc Phàm thở dài một hơi. Âm thầm cảm tạ Nhật Ánh lão sư chỉ giáo vài mánh khóe chiêu trò. — QUẢNG CÁO —
Tuy hắn không có khả năng sử dụng chân chính cấm chú triệu hoán được như Nhật Ánh, nhưng mượn nhờ cấm chú lực lượng làm ra một ít thủ pháp như giặc cướp thế này, Mạc Phàm bẩm sinh học một hiểu mười, trò giỏi gần ngang thầy.
Hiện tại rất tốt rồi, hắn nắm giữ Hỗn Độn Chiêm Tinh, lực lượng đột biến bộc phát tới một cấp độ, tiến vào tiếp cận đỉnh vị Quân Vương.
Mà quan trọng nhất chính là, hỗn độn chiêm tinh của Minh Nhạn, căn bản không còn quá nhiều đáng sợ với Mạc Phàm.
“Chiếp chiếp ~~~~”. Minh Nhạn ngâm nga giận dữ, phất phơ muốn đem toàn bộ Hư Vô Đảo đánh cho biến mất.
Nhân loại...
Lũ nhân loại luôn luôn mưu mô xảo quyệt như vậy ! ! !
Lúc này đã cực kỳ phẫn nộ rồi, nó chỉ muốn giết chết Mạc Phàm ngay tức khắc.
“Uy uy, yêu quái, ngươi còn cảm thấy mình rất mạnh nữa không. Ta đã nói rồi, nương tử nhà ta thiếu một chỗ gác cổng Thánh Sơn, ngươi may mắn được ta nhìn trúng, tạm thời là ứng cử viên số một. Ân, cũng là duy nhất”. Mạc Phàm nhìn chăm chú lên Minh Nhạn, trong ánh mắt không giấu vẻ trêu tức.
Trong huyết văn giao ước cũng không có cấm đoán giết đối phương. Bây giờ thực lực hai bên không tính là quá xa chênh lệch nữa, liều mạng cũng tốt, bộc phát chiến ý cũng tốt, đại khái có thể thử sức đánh được.
Ngay khi lần đầu tiên cảm thụ đến một chút sức mạnh từ hỗn độn chiêm tinh thần nhãn, việc trước hết khiến Mạc Phàm đau lòng nhất chính là, mẹ trứng làm sao lúc nãy chỉ ghi chia sẻ hai lần.
Sớm biết đối phương ngu ngốc dễ bị gạt như vậy, trực tiếp thành lập nội dung yêu cầu đưa luôn một con mắt, như vậy đỡ phải phiền lòng ! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.