Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm lật tay một cái, điêu luyện khống chế đảo pháp, Phong Huyệt Hắc Động bên trong dung nạp đại lượng trật tự hỗn độn, không gian thứ nguyên, thuế biến hắc ma lôi hoàng thành lít nhít thiểm điện màu trắng.
Thoáng chốc thiên ti vạn lũ số tia bạch lôi lạnh như băng lập tức khuếch tán từ hạch tâm Hắc Động Phong Huyệt ra bốn phía, khí thế bàng bạc làm cho đám vong linh Đế Vương đều không dám thở mạnh.
“Du~~~!”
Toàn bộ Phong Huyệt tan vỡ, hỗn độn lôi điện bắn về bầu trời, bạch hỏa huỳnh hoa lít nha lít nhít giống một tấm to lớn áo choàng màu trắng, bao lại trời cao, càng giống một đầu không ai bì nổi Bạch Thiểm Phượng Hoàng đang giương ra đôi cánh.
Cánh của nó chậm rãi vương ra mấy trăm thước, không kém chút nào thân thể Phượng Vĩ Uyên Ưng, thiểm điện màu trắng lít nhít rơi vãi xuống khe vực đã bị Mạc Phàm bổ đôi, khe vực phía dưới lập tức thổi lên một trận bạch sương yên lôi, bạch khí của tuyệt diệt lan tỏa không có điểm dừng.
“Thanh tẩy!" Mạc Phàm phảng phất hàn quang mẫn diệt, đối với lãnh thổ người chết của Maya quốc cổ xưa càng tỏ rõ thái độ chán ghét vô cùng.
Hắn trực tiếp thôi động ý niệm chưởng khống hoàng vương Bạch Thiểm Phượng Hoàng tiêu diệt mớ vong linh hôi thối tụ tập còn lại.
Bầu trời trả về sáng sủa quang huy, thương khung rộng lớn thâm thúy, có thể vân loan bên trên không còn lập loè chói mắt xích lôi vực sâu, giờ phút này Bạch Thiểm Phượng Hoàng lăng thiên giống như trong mảnh trời cao này một vòng tuyệt mĩ tuyết điện vậy, màu trắng quang huy vẩy khắp liên miên bất tuyệt chiến trường trên bán đảo nơi tận cùng thế giới này.
Xa xa bò dậy từ đống đổ nát phế tích, Ma Hóa Đạo Sĩ Trú Sư nhìn thấy Bạch Thiểm Phượng Hoàng có ma lôi màu trắng tà dị bao phủ cũng kinh hô một tiếng.
“Bạch... Bạch Phượng Hoàng!"
Ướp xác vô số lần, dung thể cao nhất Vong Quỷ quỷ thuật, đạo sĩ trú sư rốt cuộc đạt đến tối cường lực lượng, cấp bậc hiện tại tạm thời là thượng vị chính thống Đế Vương. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy niết bàn Bạch Phượng Hoàng của Mạc Phàm, nội tâm trong khoảnh khắc vỡ tung ra rồi.
Phượng Hoàng niết bàn, đây là chủng tộc vô cùng thần bí sinh ra từ hỗn độn loa, tuy còn không có linh hồn thuộc về mình, nhưng nó nhất định không phải là đơn thuần chưởng khống lực lượng có thể tạo thành, cái kia là có hỗn độn hạch tâm, có lôi huyết, có được lực lượng cấp chúa tể mạnh mẽ.
Đường hoàng, tinh mỹ mà cuồng dã, một thân vạn điểu chi vương ma thiểm màu trắng phụ trợ thân hình của Bạch Phượng Hoàng, làm cho nó càng uy nghiêm rung động.
Tại Bạch Thiểm Phượng Hoàng con đường di chuyển, thái độ của nó tương ứng hoàn mỹ với chủ nhân, là một cái bản tính hung hăng, trực tiếp dùng phương thức thô bạo nhất quét ngang hết thảy, thấy là đánh, thấy là múa sét phá hủy, vô luận vật thể nào.
“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~~”
Minh Giới hành lang trong từng đợt tiếng nổ vang, quỹ đạo khó đoán Hư Không Bạch Thiểm mãnh liệt tàn phá khắp bình nguyên, xuất hiện ở chín tầng trời phía trên, lại ngưng kết thành một đạo bạch sắc ma trảo, kinh thế hãi tục chụp về phía chiến trường sơn mạch phía dưới.
Không có sức mạnh kháng cự; Đạo Sĩ Trú Sư cô độc lại lần nữa trở nên nhỏ bé giữa lực lượng quá chênh lệch. Hắn hết lần này đến khác bị Hư Không Bạch Thiểm tàn phá thi thể, lôi trắng giáng xuống ngay giữa đỉnh đầu, một mực xuyên thẳng đánh nát ruột gan nội tạng, hủy thi.
Giây phút chứng kiến thân thể Đạo Sĩ Trú Sư bị xoắn nát giữa cột sét trắng khủng bố, toàn bộ Ai Cập vong linh đều đổ gục chiến ý rồi, tương tự bộ tộc mất vương, như rắn mất đầu vậy.
Hư không vết rạn lít nha lít nhít đánh tan từng cái đế quốc tham chiến trong cuộc chiến chung cực trên Hư Vô Đảo này, những nơi bạch thiểm thuấn di đi qua vô luận là vân loan hay là núi cao đá rắn, đều sẽ xuất hiện kinh khủng rạn nứt, không khác gì giữa ban ngày ban mặt có một cái vô hình yểm quỷ dựa vào hỗn độn thuật phá toái khắp nơi, chính là tùy ý lợi dụng thị giác mắt người không thể nhìn thấy mà quậy phá tan tành.
Không tới bốn năm vạn thì cũng phải hai ba vạn vong linh sinh vật bị chìm thây trong biển hồng hải. Mạc Phàm không tiếc ma năng phá hủy đám mầm mống tai ương này; ân, thu thập lợi tức, hắn xin nhận.
“Chiếp ~~~~~~~~~! ! ! !”
“Chiếp Chiếp~~~~~~~~~! ! ! !”
“Chiếp ~~~~! ! !”
Trời cao u minh, song điểu chi vương hạ thiên hám địa, liên tiếp rít lên những âm thanh chói tai vô cùng, giống như ngạn ca hợp xướng vậy, có vạn trượng chanh sắc ánh sáng từ bên trong cự vân màu đen bắn về phía chân trời.
Đừng nhìn cái kia ánh sáng tựa hồ cỗ quang năng tịnh hóa mà lầm tưởng, đây không phải quang nguyên tố lực lượng, nó là phản quang chi quang, trong hắc ám thai nghén quang phổ, hình thành màu cam kim sắc minh huy, còn gọi Minh Giới quang ám.
Minh Giới quang ám như mưa ánh sáng nhắm thẳng đến Mạc Phàm cùng Bạch Phượng Hoàng địa phương.
Mạc Phàm nhíu mày một cái, hiển nhiên đánh giá được lực lượng kia là của ai.
Là Kim Sắc Bích Điểu cùng Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Trên thực tế, đây là tuyệt kĩ của Kim Sắc Bích Điểu, còn Phượng Vĩ Uyên Ưng chính là dùng hỗn độn thao túng, mài dũa, gia trì, thăng cấp, nhân bản, để cho cỗ lực lượng càng thêm khổng lồ khuếch đại.
“Austin!” Mạc Phàm hô to một tiếng.
“Grào !!!!!!”
Gầm một tiếng trời long đất lở, long ngâm còn chưa dứt, đã thấy hắc quang tản ra tám phía, Mạc Phàm đạp thiên phi thăng, trọng ma trang đấu khải, thuế biến thành huy chấn bốn phương Tà Long Pháp Thần.
Hôn Lê Chi Sí màu đen sau lưng bốc cháy hừng hực lên Tà Dương Quỷ Diễm, Mạc Phàm bay tới Bạch Phượng Hoàng địa phương, giương Long Dực che phủ hoàn toàn đỉnh đầu của Mạc Phàm cùng Bạch Phượng Hoàng lại, cố ý ngăn cản trùng kích mưa ánh sáng của song điểu Minh Giới.
Nhìn thấy giữa đại địa đột nhiên có một ngọn đuốc quỷ hỏa màu đen thiêu đốt lên khắp thương khung trời cao. Những hạt mưa ánh sáng hủy diệt kia không cách nào dập tắt hắc diễm, mà tại Tà Long Pháp Thần điều khiển thì hắc diễm lại càng bốc cháy dữ dội hơn trước; triệt triệt để để bốc hơi Minh Giới quang huy, hoặc là hóa thành khí sương lượn lờ, hoặc là tụ thành nước mưa vô hại rơi xuống mặt đất.
Bất quá, mưa quang huy không có dấu hiệu dừng công kích, cho thấy cơn giận trong lòng Kim Sắc Bích Điểu cùng Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Yêu khí huyết hải thâm cừu đại hận che kín bầu trời, không gian chấn động lại càng kinh khủng.
“Chiếp ~~~”
Kim Bích Điểu Vương nhớ kĩ kẻ đã đánh mình suýt chết, nó gáy to phi thường giận dữ, kết hợp cùng Phượng Vĩ Uyên Ưng hỗn độn chi lực, tạo ra bạo quân thần hỏa đồ tích góp đạt đến cực hạn, bỗng chốc giữa trời mở ra một vòng xoáy, từ bầu trời bên trên có hàng vạn đạo tử hồng quang vũ giáng lâm, mỹ lệ mà lại tràn ngập khí tức hủy diệt.
Trong lúc đối phương còn không ngừng ra chiêu công kích, Mạc Phàm khinh thường không thèm đoái hoài.
Mắt hắn nhìn hướng xa xăm, tại các nhóm sinh vật rải rác trên chiến trường còn có vong trùng, yêu linh, thi quân, những sinh vật này không hình thành quân đoàn như các đế quốc khác, nhưng mà lực lượng của chúng không thể khinh thường. Số lượng cũng tính bằng ngàn tính bằng vạn quân số, mục tiêu của Mạc Phàm chính là những sinh vật này, có vài đầu thậm chí có thể lên tới chuẩn Á Đế Vương thuộc tính hỗn tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.