Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm trên cặp nhãn cầu lộ ra vài tia quang trạch thâm sâu bí ẩn, hắn chậm rãi lướt ngang tròng mắt quân thủ Nole cùng chỉ huy Roger đang tụ đứng trước mặt mình, cuối cùng tâm đắc quăng ra một câu: “Không thành kế”.
Sắc mặt quân thủ Nole lập tức sửng sốt, một dạng cái gì cũng không hiểu nhưng nghe đến tai liền cảm thấy mấy phần nguy hiểm cảm giác.
“Đó là cái gì, nguyên soái, ngài cũng có nghiên cứu kế sách đánh trận sao, có thể minh bạch cho hạ nhân?”, Roger tương tự giống như bị gió cuốn đi não, chớp chớp mắt hỏi lại.
“Chuyện gì?, hai ngươi đều là quân đội cao cấp chức lãnh đão bên trong, vậy mà chưa từng nghe qua ‘Không Thành kế’ mưu lược nổi tiếng sao?”, Mạc Phàm gãi đầu một cái, còn cho rằng mình phát âm sai.
“Ta ngu muội, quân sự chiến thuật chỉ vừa đủ xài, thành thật không có nghe nói”, quân thủ Nole tỏ ra hơi xấu hổ nói.
“Binh Pháp Tôn Tử, có nghe sao?, Ngạch, bỏ đi a, ta quên mất các ngươi không phải người Trung Quốc, đúng vậy, chúng ta đóng cửa chơi bầy binh với nhau, các ngươi làm sao biết được”, Mạc Phàm dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích, “Là bỏ của chạy lấy người, các ngươi quân đội cứ giả vờ thua bỏ chạy, sau đó cho binh sĩ cải trang thành hàng ngũ của kẻ địch, lợi dụng thế đông đắc thắng của bọn hắn mà xâm nhập bên trong. Đến thời điểm thích hợp thì kích động chém giết, địch ta không phân, quân địch càng đông tự nhiên sẽ càng kinh sợ”.
Lời Mạc Phàm nói ra còn chưa kịp để Nole và Roger thôi ngoạc miệng kinh ngạc thì ngay tại chính mình thiên hà tinh thần bên trong, gần nửa số hồn cách của hắn đều muốn điên cuồng giãy dụa.
“Đại nhân, đại nhân, đó không phải là Không Thành Kế”, ác hồn Lục Niên kia là thứ nhất bất bình lên tiếng.
“Đúng như mong đợi, đại nhân, ngài có phải hay không chỉ nghe người ta nói chứ chưa từng đọc qua binh pháp binh phiệt gì”, ác hồn Vũ Ngang tương đương hiểu một chút Mạc Phàm kiến thức.
“Thực sự sai sao?”, Mạc Phàm vẫn lạc tinh thần thế giới, hướng hồn cách bản thể hỏi một cái.
“Liền sai, Tôn Tử binh pháp đúng là có ‘Không Thành Kế’, nhưng không phải như đại nhân nói”, Lục Niên minh bạch phản hồi.
Ngạch . . .!
Quả nhiên vẫn đừng đề cập văn vở.
Lần tới rút kinh nghiệm, lần tới rút kinh nghiệm.
Mạc Phàm không tự chủ ngẩng đầu lên, tựa hồ quẹt một miếng bơ trắng cấp tốc, “Không cần nói thêm cái gì, ta cần các ngươi nhắc nhở sao, tự ta đương nhiên phi thường rõ ràng”.
Bát hồn cung phụng, ghi chép ghi chép, một lời sau cũng không nói nữa.
Muốn làm Tà Thần tà chủ chi vương, có lẽ kiếp sau nên hỏi Mạnh Bà có hay không chén canh mặt dày.
“Nghe rất được, nguyên soái, ta chỉ cảm thấy có một chỗ khó khăn. Chúng ta quân phục màu đỏ, sáu quốc gia còn lại đều là khác nhau các sắc thái màu sắc, hoặc xanh đậm, hoặc xanh nhạt, hoặc xanh rêu, đen tro, tro xám. nếu chỉ chọn bất kỳ một cái nào, xác định có thể khiến binh sĩ quốc gia đó khó xử về khó xử, nhưng e rằng với tính cách bài xích thẳng tay của gã thái tử Dante kia, thực tế sẽ không ngần ngại trảm đại quân một nước để lấy thế cục làm trọng”, chỉ huy Roger mở miệng nói.
Làm hải quân đô đốc một thời gian dài như vậy, kinh nghiệm nhìn người của Roger chỉ sợ là không kém quân thử Nole bao nhiêu; hắn tương đương đánh giá thái tử Dante cực kỳ cao.
“Vậy thì cũng không hẳn, ý của Mạc huynh có lẽ là muốn cải trang thành một lúc sáu cái quốc gia, chỉ cần từng đội từng đội trà trộn vào Liên Bang kích động, bọn hắn bởi vì sáu nước đều có nội gián đội ngũ, căn bản sẽ tự ý thức phát sinh hoảng loạn. Cho dù là Dante, hắn cũng vô pháp dám chặt toàn bộ đại binh”, quân thủ Nole ngược lại hoàn toàn bị thuyết phục bởi mưu lược của Mạc Phàm, “Mạc huynh, ngươi quả nhiên tài giỏi vẹn toàn, kế này có thể coi là hoàn hảo nhất hiện tại”
“Ta tùy ý, các ngươi thấy ổn mà nói, chúng ta phải xuất phát ngay. Tình hình đến xem, không đầy mấy giờ đồng hồ nữa, Liên Bang nhất định sẽ tràn quân vào chiếm Alexandria thành”, Mạc Phàm quan sát xuống thành thị quãng trường xa xa, phát hiện rất đông binh sĩ không phải Ai Cập đang ung dung càn quét phố phường.
“Khoan đã, Mạc huynh, này cải trang xâm nhập quân địch, Ai Cập quân đội nhưng kỉ nghiêm quân luật quá cao, thật lòng có chút không quá quen thuộc, dễ lộ sở hở, quân thủ Nole chặn lại Mạc Phàm cùng Roger, nhất là nhìn chằm chằm vị mặt sẹo đội trưởng của Thiên Lan phiến quân trên người, tiếp tục mở miệng nói: “Thiên Lan phản quân thì khác”.
Thiên Lan tiền thân là vô cùng khét tiếng Tứ Bình phản quân, muốn phản phải biết diễn kĩ, hành nghề cướp bóc, chống phá có thâm niên. Đổi lại cho bọn hắn đi trộm long tráo phụng, quân thủ Nole tin rằng sẽ dễ dàng hơn chính thống quân đội rất nhiều.
Cũng đừng xem Thiên Lan phiến quân ít người mà đánh giá sai lầm, ít người đương nhiên có ưu thế của ít người, dễ dàng quen thuộc nhận dạng ra nhau, trong đám đông loạn quân đồng dạng có thể định vị tốt địch ta, mà trọng yếu chính là, bọn hắn thực lực tương đương không kém Ai Cập một cái sư đoàn bao nhiêu đâu, trên thực tế càng được tổ chức làm một ít điều dã tâm phi thường hiệu quả, so với bất kì tổ chức nào còn cáo già.
“Chỉ huy Roger, ngươi thấy được không?”, Mạc Phàm bản thân hoàn toàn không có ý kiến, hắn cho dù đang nắm giữ Thiên Lan tổng nguyên soái thời điểm, song vẫn hết sức tín nhiệm, coi trọng mấy cái đội trưởng bên dưới mình.
“Không thành vấn đề. Nam quan môn, dọc ven thành người chết không ít, bây giờ thu nhặt nhác lấy phục trang đều muốn dễ dàng, muốn nhanh. Bất quá hiện tại chúng ta chỉ khoảng chừng 2500 binh sĩ, như thế không sao chứ?”, Roger nói ra.
Nghe câu này của đội trưởng Thiên Lan phản quân, Mạc Phàm khóe miệng đột nhiên khó giấu được nụ cười.
Đứng một bên quân thủ Nole cũng lộ ra một tia ưng ý ánh mắt.
“Có ai lại đi đếm số giọt nước trong một bát canh.”
“Một tô canh ngon cách mấy, ngươi có tình nguyện thưởng thức nó không nếu như ta bỏ vào bên trong một giọt bùn bẩn”.
“Ta hiểu rồi, Ai Cập có hai đại tài chiến lược gia như hai vị đây, tin tưởng chúng ta sẽ đại thắng trở về”, Roger trịnh trọng nghi thức binh lễ một cái, sau đó xoay người dự định cấp tốc tiến hành.
"Ngoại trừ bát giả cấm chủ, Liên Bang quân đội còn có rất nhiều tu vi cực cao cường giả, bọn hắn pháp môn, thực lực đều so với chúng ta binh sĩ này mạnh hơn, Roger, ngươi cân nhắc nhìn chằm chằm những người này liền tốt, diễn kĩ về diễn kĩ, tuyệt đối cẩn thận, đừng trêu chọc nhầm người, để bọn hắn đục nước béo cò, dù sao những cái kia nhàn tản nhân sĩ bên trong nếu bạo loạn, ta cũng không hi vọng Thiên Lan phiến quân sẽ vĩnh viễn mất đi." quân thủ Nole nhắc nhở câu cuối cùng với Roger.
"Tốt, ta sẽ nhìn chòng chọc vào bọn hắn!" Roger cũng biết, Liên Bang quân đội hẳn không yếu, không dễ chơi, nếu có khinh địch ý tứ, ngược lại sẽ cho toàn bộ Thiên Lan mang đến hủy diệt.
. . . . . . . . . . . . . .
Tiếp tục hướng phương hướng Nam thành đánh ra, thái tử Dante dẫn theo Ả Rập hoàng triều cao thủ cùng một ít cường giả Liên Bang đã tới quận hành chính Alexandria thành, trước mặt liền thấy được cứ điểm Ai Cập Quốc Hoa học phủ.
Dù vài ngày trước đã có mưa trở lại, song nguyên do quá lâu rồi bị bão nhiệt ảnh hưởng, mặt đất cảng biển vẫn như cũ nứt nẻ, ức chế thực vật sinh sống; nếu có, chỉ bất quá là một ít cây thông già nua đứng vững vàng, lá rụng bày khắp đại địa, giữa trời đêm mang đến cho người dân một loại không dám ra đường cảm giác.
"Ang Ang Ang Ang ~~~~~~~~~~~~!"
Trên bầu trời đột nhiên có hồng quang cột trụ cùng kim quang cột trụ ở hai hướng phân biệt lóe sáng lên, nhất thời thu hút tầm nhìn những thứ khác vô cùng.
“Thái tử, kia quang phổ tín hiệu vừa có Hỏa Kỳ cắm xuống, Kim Kỳ ở hướng Đông cùng Tây đã cắm xuống”, một cái cường giả đắc lực đi bên cạnh Dante mở miệng nói.
“Hai hướng đó trơn tru di chuyển, còn không phải nhờ chúng ta đập phá nhà cửa liên miên thu hút đi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Mộc Kỳ cùng Thiên Can Kỳ đang năm trên tay ta. Đợi chốc lát nữa thôi, 80 vạn đại binh tràn vào, Nole, lần này ngươi có mọc thêm cánh cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta. Mà nếu đổi lại ta làm quân sư cho Ai Cập các ngươi, e rằng cũng chỉ có thể cài nội gián vào quân ngũ làm ngư ông đắc lợi mới có xác suất kéo dài cầm cố”.
Vị kia cường giả pháp sư đột nhiên dừng lại, có chút không hiểu hỏi: “Thái tử, ngài nói như vậy ta liền không yên lòng. Nếu như bên Ai Cập cài nội gián vào quân ta thì sao?”
“Ngươi tưởng Nole có thể sánh với ta trí lực, mà ngươi không phải không biết, Nole thủ đoạn về thủ đoạn, cương vị của hắn vẫn sẽ có một điểm mù suy nghĩ, điểm mù này để cho Nole không bao giờ so với ta được. Hắn không cách nào đứng ở lập trường của một kẻ tiểu nhân thích trộm cắp gây hỗn loạn”, thái tử Dante tin tưởng chắc chắn nói rằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.