Mạc Phàm trong người lập tức có một tia vui vẻ đến, nhưng rất nhanh hắn ý thức được cái gì, lại nhíu mày hỏi: “Không thể xóa được??? Vĩ Linh Hoàng, ngươi vì cái gì nguyền rủa ta cũng là ngay cổ, vị trí nhạy cảm dễ thấy như vậy thì ta phải làm sao ăn nói… Ài, ngươi không muốn thanh danh, ta Mạc Phàm còn phải thanh bạch gả... cưới người a!"
“Ngươi thanh bạch thì lương tâm sẽ thanh bạch, vì cái gì phải sợ. Nữ nhân của ngươi quan tâm, nàng tự khắc sẽ hiển nhiên tin ngươi, còn không tin thì đơn thuần là do ngươi chưa đủ tốt để thuyết phục nàng. Mà nếu giả dụ nàng vẫn cương quyết muốn tìm truy giết ta, vậy càng tốt, trực tiếp cho ta cái địa chỉ, ta tới tận nơi tru diệt các nàng. Parthenon Thần Miếu hay Thánh Thành người, tất cả tốt nhất cùng một chỗ, nương tử ngươi xưa nay ta nhưng chưa từng đặt vào mắt.” Vĩ Linh Hoàng nở nụ cười.
Trong vực sâu, hồng quang điện liên, hỏa liên trên bầu trời nhưng vẫn không ngừng chiếu sáng xuống, mà tại Vĩ Linh Hoàng nụ cười trên vành môi, vừa vặn cộng hưởng thất thải nguyên tố quanh người, làm cho nàng kỳ thực nhìn qua đầy thân kim tuyến màu sắc, đẹp như tiên nữ trong họa sơn.
Nói nhân loại nhìn thấy nàng, hơn phân nửa sẽ muốn nộp đơn ứng tuyển làm phu quân đều không sai. Nửa còn lại hẳn tìm cách giết bớt nhân số đi!
Loại này vũ mị thanh tuyến, thật là làm Mạc Phàm có chút khó mà cầm giữ, chủ yếu là người trước mắt luôn khiến hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-phap-su-di-ban/339475/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.