Chương trước
Chương sau
Dị thú chi vương Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân!!!
Thần thú ra đời cùng lúc với hỗn độn vết tích trên Côn Lôn sơ khai, vạn yêu đứng đầu. Được biết đến như là thượng cổ chuẩn thánh chi nhất, so với truyền thuyết về Bạch Hổ còn muốn tôn quý hơn, muốn sùng bái hơn hẳn.
Đồ Đằng Hoa Hạ, bất quá là trường kỳ lịch sử nổi danh chống lại yêu ma, nhưng Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân thậm chí cùng yêu ma đã sớm phân ly thoát tục, nước sông không phạm nước giếng, nó ở trên Bạch Đằng Sơn nhưng là duy nhất vương.
“Côn Lôn Tổ Hổ, hổ vương chỉ là di tích truyền thừa kể lại, cũng có thể một số pháp sư tuần cảnh thấy qua, đơn giản như hai vị đây… sương vụ không rõ, mờ nhạt mô tả, sai lệch ghi chép. Bạch Đằng Sơn đúng là có lăng mộ thánh thú Bạch Hổ, có thể Bạch Hổ cùng Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân vẫn có một ít huyết mạch cùng chung; nhưng là Hoàng Kỳ Lân tồn tại cao hơn một chút, chính là dị thú chi vương đứng đầu.” Bee duy trì tâm thái tương đối bình tĩnh nói rằng.
Hắn kế hoạch trên thực tế đến thời điểm này đều không có sai lệch đi nửa bước. Chỉ là hoàn toàn không có khả năng lường trước được một đầu thần thú Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân ở đâu trên sử thi trang giấy nhảy ra đây hù dọa.
Cái này quả thật có chút khiến người ta bị trùng kích trái tim nhỏ bé của chính mình đi.
Giả dụ như Côn Lôn Tổ Hổ một cái huyết thống, quá mức phát triển cũng chẳng thể vượt qua được Đồ Đằng Bạch Hổ kia, nhưng Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân liền không cùng một khái niệm.
Nói một cách dễ hiểu hơn, bây giờ Bee không còn quyền hạn kiểm soát toàn trường nữa, là hắn chỉ có thể cố gắng hết sức.
Nho nhỏ Đằng Sơn Cốt Bá Vương hai mắt tử sắc đứng dưới, không gian quỷ dị bên trên là Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân, mà Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân không giống bình thường nhất chính là, lông mày của nó hiện trắng băng sương nhưng dài như râu rậm, lông mày mang theo một loại đường vòng cung buông xuống bên gò má Tà Sư cuồng dã cực kỳ, càng hiện ra vương giả chi tức.
"Hống hống ~~~~~~~~~~~~! ! ! !"
Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân một dạng bất ngờ hống lên một tiếng rít chói tai từ bên trong tuyết vụ ào ào vang trào ra ngoài.
Nương theo sóng âm lực lượng, màn tuyết trước mặt bỗng dưng hết thảy hóa thành chi sa, chi sa trên trời tầng tầng lớp lớp bắt đầu đổi phương hướng di chuyển, rốt cục hóa thành bạch vũ không ngừng đâm tới nhóm ba người họ.
“Tách tách tách tách tách ~~~~~~~!”
Thánh ảnh Tadan nhanh chóng hô hoán ra một tòa hồ thủy vài ngàn mét chống thẳng xuống đại địa, tạm thời ngăn cách ba người họ khỏi một màn oanh tạc lạnh buốt này.
Hồ Thủy tháp thật là rất lớn, có thể là cơ thể Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân cũng hoàn toàn bị che lấp đi, hai đầu biên hồ gần như bay qua vài ngọn núi, để cho hồ thủy dần dần chậm rãi kéo dài hướng tới hai toà núi rừng, đã biến thành một cái dòng sông màu thanh bích dựng ngược lên.
Tuyết sa bạch vũ thổi không quá lâu, vô pháp xuyên thủng được bề dày chiều sâu của con sông này.
“Cẩn thận!!!” Bee một bàn tay đặt lên vai Thánh ảnh Tadan, giật mạnh người hắn lùi về sau vài chục thước.
Ngay lúc đó, đột nhiên bất thình lình xuất hiện hai cái tro mâu đâm xuyên qua mặt hồ thủy tháp từ đầu đên kia đến tận bên này, sừng sững bén nhọn ghim trước mặt Tadan.
Thậm chí, nếu không phải Bee nhanh tay kéo vị thánh ảnh giả này lùi lại, hẳn là toàn bộ phần đầu kia đã không còn nguyên vẹn.
Dễ dàng nhìn ra đây hẳn là hai khúc xương tay cốt yêu.
“Roẹt ~~~!”
Đằng Sơn Cốt Bá Vương nương theo lực kéo hai tay, xé toạc cả một tòa tháp hồ thủy của Tadan ra hai bên ngoài, lập tức để cho toàn bộ con sông tan vỡ đổ xuống đại địa.
Kì dị chính là, thủy nguyên tố thời điểm vừa tan rã khỏi tòa hồ thủy, vẫn còn lơ lửng trong chân không đã bị phản ứng đông đặc, hóa thành tuyết sa lần nữa rơi xuống. Giống như một tấm màn nước đổ thành vụn vậy, mà đằng sau tấm màn nước, triệt triệt để để lộ ra hình dáng hoàn mỹ của Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân.
Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân thân thể hiện ra màu bạch tuyết, bộ lông trên người nó có dày đặc tuấn dật, từ gáy đến phần sau. Lỗ tai của nó phi thường nhọn, nhìn qua như sừng hình lá, bên dưới tai treo hai cái thạch huỳnh quang không biết tác dụng là gì, trên trán nổi bật có song ngạch long văn cùng hổ văn tương đối thô bạo.
Đặc biệt là lấp lánh lộc giác cắm trên đầu cùng bốn cái phích kim loại bọc chi màu vàng, lộ ra ánh mắt phi thường vô hồn vô cảm, một mực muốn hủy thi diệt tích ba cái nhân loại hỗn đản trước mặt.
Dị thú chi vương giẫm chân, Thánh Sơn đại địa xuất hiện vết nứt rãnh, thân thể của nó cất bước vào chân không, tựa hồ cùng hai Tuyết Long Chi dực đập đập hoạt động cùng một nhịp, mềm mại vững vàng đến mức như đang đi trên cỏ bình thường.
Nó tứ chi rõ ràng cực kỳ cường tráng, tràn ngập phá hủy lực lượng, một mực chính là bày ra cái uy quyền của kẻ thống trị tòa băng sơn, tuyết sơn này, để hai vị thánh ảnh giả trái lại càng thêm bất an.
Mà cặp mắt của Dị Thú Chi Vương rõ ràng hướng về Bee nơi này đi, Lân Nhãn màu vàng nhìn chằm chằm lấy Bee, đồng thời cũng là nhìn chằm chằm sinh mạng gần nhất có thể tạo một ít điểm uy hiếp cho mình.
Bee cũng bắt được cái ánh mắt kẻ săn mồi này, hắn lập tức nuốt một ngụm nước bọt, đưa ra cái đại khái kết luận hẳn là ngang với cấp độ yêu nghiệt với Băng Bích Hạt Chu.
Băng Bích Hạt Chu …
Vậy cũng là đầu cực hạn Đại Đế cảnh giới, hoàn toàn có năng lực đánh một trận sống chết với hạ vị Quân Vương cấp độ.
Rốt cục trên cái Côn Lôn yêu tộc này có phải hay không thật thần kỳ mảnh đất, Quân Vương cấp độ vậy mà cũng có thể đẻ ra gần ba cái. Giả dụ Vĩ Linh Hoàng không ngay từ đầu, tận dụng một bên Hạo Kiếp Ma Đô, kéo đám này đi xuống bình địa, Hoa Hạ nửa điểm chống cự cũng không có đi, mạnh như vậy lực lượng cứ phải thích tính với toán làm gì, triệt để san bằng cho rồi.
“Hai vị, phe chúng ta còn ai có tuyệt chiêu bí mật gì muốn thể hiện không, thời điểm này không nên giữ gìn a!” Bee biểu hiện sắc mặt cực kỳ phức tạp khó coi.
Tadan liếc mắt nhìn Bee, cái kia trong đôi mắt tràn ngập ý vị chết mẹ hai chữ!
Công đánh Côn Lôn, rõ ràng chính là ném bom vào thùng xăng, một ít trật lất tính toán, mạng nhỏ khẳng định không có bảo toàn được.
“Cùng một chỗ liều chết!” Tadan cuối cùng bất cần nói ra.
“Phải đấy, Dị Thú Chi Vương là không cách nào chạy thoát được, chúng ta hôm nay liều chết!!” Sudan một bên đồng ý.
Nghe hai vị tông đồ Thánh Ảnh bình luận, Bee triệt để được thêm một trận nhức nách, cuối cùng mình tính toán là để hại mình. Làm cái tốt bụng người, quả nhiên khó như vậy.
“Đằng Sơn Cốt Bá Vương, chúng ta hôm nay đại chiến!” Bee lanh lẹ nhắm vào Đằng Sơn Cốt Bá Vương kia, hi vọng cái này có thể thoát khỏi ánh mắt của Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân.
“Sộc sộc sộc sộc~~~~~~~~~~!”
Một đường vượt qua toàn bộ mặt đất tuyết vụ, Bee bốc lên khỏi mặt đất một tòa thành trì đá ốc trên mảnh đại địa Côn Lôn Thánh Sơn, đại địa kéo dài mấy chục dặm được nhấc lên cực nhanh, như là có chuẩn bị trước vậy; phút chốc đã xuất hiện từ trên bầu trời cũng buông xuống đến to lớn Mảnh Tinh Thạch.
Côn Lôn đã là sơn núi cao chót vót, mà mảnh thành trì đại địa còn nằm trên không trung muốn cao hơn.
“Thiên không tinh thạch!”
Bầu trời có thành thị, thành thị che khuất ánh nắng, khuất cả mây trôi.
Không có vô luận ai nghĩ tới toàn bộ khủng bố mảnh thiên thạch này đều giống như đầy rẫy trôi nổi tầng băng ở trong không khí như vậy, thậm chí có một ít to lớn băng thể hoàn toàn lại như là một toà băng tuyết ngọn núi cắm ngược hạ xuống, đồ sộ đến khiến người ta có chút nghẹt thở.
"Chạm! ! ! ! ! !"
Ầm ầm nổ vang, không đợi Đằng Sơn Cốt Bá Vương ra tay, này Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân một móng vuốt trực tiếp đem toàn bộ băng cốc, thành trì, thiên thạch trên kia phá hủy, hai bên cao vót băng nham thạch bị kéo dài sụp xuống, liên miên dĩ nhiên có bốn năm trăm km, giống như một hồi sa vũ tai nạn không có dấu hiệu nào xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.