Chương trước
Chương sau
Môi nhếch lên nửa vành, Mạc Phàm không có tự chủ được mà nở nụ cười nhoét miệng.
Vi Nghiễm, ta từ khi bế quan bước ra liền ghi nhớ cái tên này thực sâu a!!!
Nhân vật mấu chốt liên quan trực tiếp đến cục diện Mục Ninh Tuyết bị hãm hại ở Nam Cực, dù đúng sai phân định, hẳn là hắn bị lợi dụng đi, nhưng như thế nào thì vẫn không thể chối cãi được sự tắc trách của Vi Nghiễm cùng Cấm chú Đồng minh hội, nếu quả thật trong lòng minh bạch, lý trí sáng suốt hơn thì liệu rằng đại lão bà mình có thiệt thòi không, có chịu nhiều thống khổ như vậy suốt thời gian qua hay không!?
Ngươi đây là oan gia ngõ nào không tới, lại biết đường gõ chung một cửa với ta, hỏa hệ cấm chú của ngươi, vốn dĩ là do ta ban tặng, ngươi không những không biết ơn, suýt chút còn khiến cả đời này người yêu của ta biến mất.
Hoạch định đúng là không thể ngờ được, tâm trạng Mạc Phàm theo tình hình chuyển biến phức tạp, giờ phút này xao động rồi, hắn tuyệt đối nhẫn nhịn với Yeke sự tình đã là tràn đầy cực hạn.
“Được rồi, Vi Nghiễm, ngươi mau...” Hoa Triển Hồng mở lời.
“...Giải thích!" Mạc Phàm sầm mặt lại, phun ra đơn giản hai chữ thôi, cũng là lập tức chặn ngay thanh âm quốc thủ Hoa Hạ rồi.
Đơn giản hai chữ, lại từ lúc nào trở nên vô cùng súc tích, rõ ràng ý nghĩa như vậy!?
Không ma pháp, không tà nhãn áp chế, không có tinh thần lực phóng thích ra, nhưng toàn phòng giờ đây lại sâu sắc cảm nhận được loại uy hiếp khủng bố cực kỳ, là lời lẽ đao búa trùng kích, hết thảy đều không hiểu nỗi tại sao phổ thông giao tiếp như thế thôi đã mang đến dạng này điên cuồng rồi.
Trong khoảnh khắc, bao quát Tiêu Viện Trưởng hay Hoa Triển Hồng định nói gì đó, trước sau đều có chút thấy chính mình bất tiện, tạm thời giữ im lặng, chưa cần thiết có hành động xen vào.
Mọi người không hẹn, ai nấy đều hướng tầm mắt vào Vi Nghiễm đang đứng.
Mà nhắc tới, Vi Nghiễm trạng thái tinh thần ban đầu không có khác biệt với mọi người, lập tức toàn thân truyền đến từng tia ớn lạnh, sửng sốt mười phần. Nhưng rất nhanh, hầu như lý trí cơ thể đã kịp thời vận động, tự mình bình tĩnh trở lại, che khuất đi nét mặt nhược giả.
Vi Nghiễm chấp tay phải lên ngực nhún người chào Mạc Phàm một cái, sắc mặt bình thản nói rằng:
“Ta hướng ngươi tạ lỗi, nhưng sẽ không có giải thích!”
“Vi Nghiễm!!!” Hội trưởng Hoành Ngọ quát lên, nhưng Hoa Triển Hồng một bên cũng đồng thời giao tiếp ánh mắt cản trở dừng lại.
Quan điểm hắn rất rõ ràng, chuyện này vẫn nên trực tiếp để hai người họ tự giải quyết với nhau.
“Ngươi xác nhận không có khuất tất để giải thích?” Mạc Phàm từng bước đi lại gần hơn, dĩ nhiên vẫn duy trì cái điệu bộ đặc biệt dứt khoát.
Ban nãy đem tinh thần lực nghiền ép xuống, Mạc Phàm nhưng để cho hết thảy cái tâm niệm thiên sơn cao chót vót, không thể tùy tiện trêu chọc vào.
Hắn như vậy hành động, người khác hoàn toàn sẽ như vậy sợ hãi, đến hội trưởng cao nhất bên trong là Hoành Ngọ cũng thất thần ngũ quan. Chỉ có Vi Nghiễm trái lại đều không có nửa tia lo lắng hay sợ sệt, xác định đang muốn thực sự cùng Mạc Phàm đối chất.
“Ta hướng ngươi làm một cái lễ, đã miễn cưỡng xem như ngươi cùng Mục Ninh Tuyết một chỗ. Còn giải thích, ta có lỗi với nàng, không phải với ngươi, hướng về ngươi nhu nhược, chẳng khác nào bảo ta tự mình tố chất kém cỏi bằng không?”
Mạc Phàm không có nói lại, từng bước từng bước tiến tới, mà trên người hắn lúc này, dần dần tỏa ra bao nhiêu loại tà quang hắc ám ở phía sau thân ảnh, cuồn cuộn mỗi một lớp giống nhau đều dày đặc loại vật chất đen nghịt, bất đồng cùng nguyên tố, chúng len lỏi trong chốc lát đã bao trùm cả gian phòng, khiến toàn bộ mọi người xung quanh đều rơi vào một cái mờ mịt trạng thái, hoàn toàn mất đi định hướng không gian, một mặt khác đan xen bản thân ai nấy đều chẳng còn quan sát được người vừa nãy đứng cạnh mình.
Gian phòng cấm chú hiệp hội, đều nói khoảng chừng hai trăm mét vuông diện tích, nhưng chỉ chưa tới một phần mười giây, ty dạ u ám đã bao phủ đến, thống trị trọn vẹn địa phương, làm cho cái không gian tưởng chừng như đã bị nung nấu kéo dãn đến mức không thấy điểm cuối cùng. Tựa hồ tương đồng như cái thực địa lớn lao bị chìm vào hắc đàm vĩnh cửu vậy.
Hoa Triển Hồng chí cao còn có quang hệ cấm chú cảnh giới, nhưng chính mình đứng trong cái màn đêm phơi bày xuống này, hắn thậm chí trong khoảnh khắc cũng không có bất kỳ thế nào khác biệt, đại loại vô phương, vô hướng, vô sắc cảm thụ.
Là vận động được, là đơn thân di chuyển được, nhưng di chuyển đi đâu bây giờ!?
Ngũ quan trong hầm tối không đáy, chính là giống như thả bản thân vào vũ trụ bao la vậy, là một cái toàn cục, toàn diện vô định.
Mà toàn diện vô định, mang ý nghĩa nếu như Mạc Phàm muốn giết người nào, chẳng ai có nổi nửa cái thực lực để cản được hắn.
Một số vị hội viện không nhịn được hét to tên Mạc Phàm lên, họ lo lắng không phải bản thân mình tính mạng, mà coi như Vi Nghiễm có khả năng sẽ chết đi. Họ sợ hãi cái việc cấm chú hội lại để hội viên của mình chết ngay trên lãnh địa, lòng tin, chỗ đứng của họ sẽ như thế nào đây?
Nhưng hét to thì sao?
Hét to để làm gì?
Làm gì có ai nghe được mà hét đây!?
“Hắc sắc tử uyên” tràn trề năng lượng, phồn thịnh như một nhánh trường hà vị diện, lại có thể để cho âm thanh thoát ra được hay sao?
Bình tĩnh biến mất, Vi Nghiễm thần sắc nhợt nhạt, nhíu mày lại, lần đầu đón nhận được sát khí đang phà ra hừng hực vào mặt mình, khiến toàn thân đều không có chút gì dễ chịu, cảm giác nguy cơ tứ phía dị thường mãnh liệt.
Lập tức nâng hai tay của mình lên bày ra chằng chịt tinh đồ ma pháp, Vi Nghiễm đối với Mạc Phàm hiểu rõ lực lượng chênh lệch không thể dùng quá lớn để dùng, muốn nói tới cơ hội, hắn chỉ còn cách tuyệt đối không giữ lại chút nào thực lực, đem hết mà phòng vệ.
“Pặc~"
Mạc Phàm chớp mắt vô cùng thần tốc, chụp lấy tay của Vi Nghiễm lại, khẽ ý niệm vận động, đem bá đạo tầng tầng hắc quang sau lưng tạo thành mấy cỗ khổng lồ cự ảnh chuôi kiếm, theo chú định của hắn ghì trực tiếp lên các đại huyệt vị trí trên người Vi Nghiễm.
Bao quát đỉnh đầu, cổ, hai chân, hai bàn tay hay vùng ngực phía trước đều bị ám ma chuôi kiếm đâm tới mạnh mẽ, triệt để phong bế lên toàn bộ cơ thể tội nghiệp kia mất rồi, liền cả kỹ thuật nối mạch của Vi Nghiễm, bao quát tinh thần lực, hắn đừng mơ có hi vọng sử dụng được.
Để ý một chút, Vi Nghiễm còn cảm giác trên lưng mình địa phương đang vác phải ngàn tấn trọng kiếm vậy, để cho hắn xương bánh chè, đỉnh đầu, xương sườn đều rung lên cầm cập chấn động, đau đớn đến tột độ.
Đại loại lúc này, Vi Nghiễm không khác gì đang nằm trên pháp trường của Mạc Phàm, chính xác giống với như một án treo chờ xử phạt vậy, toàn thân trở nên nhỏ bé trước mấy cái to lớn chuôi kiếm đâm vào tán loạn bộ phận, tùy ý động đậy thần niệm, truyền sát ý vào chuôi kiếm ở đỉnh đầu, hắn đại não có thể vỡ tan tành ngay lập tực.
Nhìn dạo qua một vòng, Vi Nghiễm rõ ràng, mình nhưng chẳng ai cứu được rồi, ai cũng đã chìm vào cái địa phương lạc lõng như vậy mà mất đi định vị, bản thân đừng nói cứu người, đồng dạng cấm chú tu vi nhưng giải thoát bản thân thôi cũng đã liền khó như vậy.
Vốn dĩ ma pháp còn có thể khủng bố đến cấp bậc này!?
Đây chính là thực lực của kẻ một mình có thể đối đầu với Thánh Thành đây sao?
Vi Nghiễm cảnh giới có thể đem hỏa nguyên tố nô dịch xuống, nhưng giờ phút này, muốn nói cả tinh thần niệm lực hắn còn không thể đem ra, cái gì hành động đều sẽ không tốt.
“Ngươi đã muốn giải thích hay chưa?” Mạc Phàm nói rằng.
Vi Nghiễm thở dài một cái, trong con mắt đầy vẻ cương nghị, quyết không nửa điểm thay lòng.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ta tính mạng, thay ta gửi lấy lời xin lỗi nàng!”
Mạc Phàm nở nụ cười, trong lòng hắn thực sự đang có sát tâm hay sao?
“Hảo, rất tốt, ngươi như vậy có tư cách sử dụng đồ tốt ta mang về, đột phá cấm chú không oan phí”. Mạc Phàm vỗ vai Vi Nghiễm vài cái.
Đột nhiên không ai ý thức được xung quanh toàn bộ hắc ám vật chất đang được từng bước thu liễm gọi về, từng bước tái hiện lại cái êm đềm gian phòng như cũ.
Khỏi phải bàn, sắc mặt tất cả những người còn lại đồng thời có thể so sánh với nai tơ ngơ ngác mất rồi.
“Có ý gì?” Vi Nghiễm sửng sốt nói.
“Như ngươi biện hộ, ta thỏa đáng cho ngươi minh bạch. Nếu ngươi vì thực lực chưa đủ, mưu cầu chỗ dựa, đánh mất chính mình đúng sai lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không thu tay tha mạng. Vừa nãy thất lễ rồi!!” Mạc Phàm nhún vai nói rằng.
Đúng vậy, qua lời Mục Ninh Tuyết tường minh, Mạc Phàm có thể nảy sinh chút không chắc chắn, hắn tìm đến Vi Nghiễm câu trả lời, tựa hồ mong muốn thử lần nữa quyết định.
Hắn nếu đối với Mạc Phàm giải thích, sợ sệt, chính là mất đi tư cách nhận địa hỏa chi nhụy trước đây của Mạc Phàm, không xứng đáng bước vào cấm chú.
Ngược lại Vi Nghiễm chứng tỏ loại này tính cách của hắn sẽ không thể dửng dưng trước đúng sai sự việc, không vì uy hiếp mà nhục mình bán đứng đồng đội, cũng sẽ không vì đồng đội sai lầm mà im lặng chấp nhận.
Mạc Phàm buông xuống cường đại thực lực, càng là hắc ám gây chấn động tâm thức nhất đe dọa tính mạng nhưng cũng không làm thay đổi được đúng sai ý chí của Vi Nghiễm.
Hắn là như thế nào mạnh mẽ, như thế nào quang minh chính đại đây…
Nam nhân trong thiên hạ vốn dĩ khí khái ngang trời, đối với chính mình bị lợi dụng sẽ phát sinh mâu thuẫn nội tâm, kẻ tâm thịnh chính là tự mình đứng lên, tự mình thấy sai mà sửa.
Những lời này, Mạc Phàm không phải là lãnh hội từ Mạc Gia Hưng, cha của hắn hay sao!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.