Chương trước
Chương sau
….
Raphael giật mình, chưa có kịp phản ứng đi, Ảnh duệ trưởng giả đã đi xuyên qua người hắn hệt như một u linh, sau đó lại hiện ra bàn tay bóp đặt ở trên ót của Raphael, giữ sau cổ hắn rồi bay một vòng từ trên cao xuống vị trí Mạc Phàm đang đứng.
Lấy tốc độ của đế vương sinh vật bên dưới hắc ám hoàng tộc, đại biểu cho những thế lực trên đỉnh tháp sinh vật thế giới này, càng là tư duy của tố chất sát thủ trong huyết mạch, Ảnh duệ trưởng giả đương nhiên chính là đạt đến một cấp độ gia tốc vượt khỏi phạm trù của mười bốn cánh Sí thiên sứ thông thường.
Còn phải nói, Raphael ma năng không có hồi phục được như thân thể của hắn, kể cả thể lực cũng suy giảm rất nhiều, liền giờ phút này không khác gì đứa trẻ con trong mắt vị sát thần từ địa ngục kia.
“Rầm rầm rầm ~~~~~”
Bay tới đâu, Ảnh duệ trưởng giả đè tay xuống để mặt của Raphael chà sát vật thể ở đó đến đấy, làm huyết dịch trên mặt Raphael tuôn ra đến vô cùng dị dạng, tay còn lại của Ảnh duệ trưởng giả chưởng khống ra một cái hắc ám đoản đao, liên tục đâm túi bụi vào lưng vị đại thiên sứ trưởng này đến mức lún vào trong vỡ hết xương sườn, bao nhiêu da thịt be bét cùng nhầy nhụa không sao kể xiết được bị lóc ra.
"A a a a!!!!!!!!" Raphael kêu thảm thiết, gào thét thống khổ đến cùng cực, loại này thậm chí muốn bạo phát quá cực hạn chịu đựng của một con người bình thường.
Có thể nhìn thấy phun ra giống như suối máu đỏ bừng đến cực điểm, trên lưng Raphael lập tức chi chít mấy cái lỗ thủng.
Cái cảnh tượng này vạn phần muốn kinh hoàng, khiếp đảm thế nào cơ chứ, giống như một hồi luân đao pháp trường, thậm chí còn thảm sát hơn.
Liền toàn bộ những Thánh ảnh giả, Thành tài giả đứng từ xa kia quan sát tới, hết thảy như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài. Họ khẳng định đều là cường giả, đều chứng kiến qua cấm chú chi tranh, còn có một số ít cũng đã là cấp bậc cấm chú, nhưng cái cảnh giới trước mắt thực sự…là rửa mắt làm mẫu.
Ảnh duệ trưởng giả thực sự mang đến một hồi định nghĩa thế nào mới là tra tấn thực sự cho tất cả trên dưới Thánh Thành này quan sát!!!
Chỉ tiếc, cánh của Raphael thuộc về dịch thủy thiên sứ, khác hắn những người còn lại, tất yếu đối với tuyệt đại đa số thủ pháp thông thường sẽ không cách nào có thể cắt ra được. Bằng không Ảnh duệ trưởng giả cũng muốn trải nghiệm được cái cảm giác lần đầu tiên nhổ đến loại lông vũ to lớn mĩ miều này.
“Soạt!!”
Raphael giờ đây đã nằm sát chân Mạc Phàm, tình cảnh không khác súc vật là bao, Ảnh duệ trưởng giả cũng đã bỏ tay ra khỏi người hắn, hết đi cái nhã hứng đùa cợt, dù sao chơi với một vật vô tri kháng cự như thế cũng không còn gì vui nữa rồi.
Mạc Phàm cúi người thấp xuống, nắm tóc Raphael kéo đầu hắn lên.
“Sariel muốn hủy diệt tất cả những người có mặt ở Song Thủ Các đêm hôm đó, theo ngươi, hắn có đáng để được tha không?”
Âm thanh Mạc Phàm không quá lớn, nhưng rất vừa vặn lọt trọn vẹn câu chữ đến bên tai Raphael, không có sót một ý tứ nào.
Để cho hắn được một phen rùng mình, khiếp vía.
Chuyện gì đang xảy ra, ngươi là đang tẩy trắng tội danh của mình sao, giết một tuần du thiên sứ, xong bây giờ lại còn vu tội cho hắn. Không phải nói, câu hỏi này, rõ ràng đang buộc tội chính mình mang đến đại hồng thủy nhấn chìm dân chúng trong tòa thành.
Nội tâm của Raphael lúc này cực kì là sợ hãi, hắn liếc ánh mắt nhìn ở bãi đất Thánh Thành phía xa xa đang chôn vùi trong nước, nơi đó đã từng là thánh điện huy hoàng với quang minh chi nhãn, kim sắc thần uy chói rọi, đó tuyệt đối là một nơi nguy nga, lộng lẫy, đáng tôn nghiêm nhất thế giới, giờ khắc này mọi thứ đều là bãi tha ma, đổ nát, hố vực khói bụi, có thể thấy rất nhiều xác chết của các người dân Thánh Thành, bao gồm cả giáo vụ bên trong.
Là do hắn, chính kẻ đang đứng trước mặt Raphael, hắn tồn tại trên thế giới đã dấy đến sự tàn khốc này, buộc một hồi đổ máu, cuốn hết tất cả trở về trong trang lịch sử quá khứ.
Raphael nhưng một mặt không có thừa nhận cái hành vi mình làm, càng không có động lực để trước mặt Mạc Phàm chối tội.
Chỉ là trong thoáng chốc hèn yếu bản thân… Raphael nổi dậy cái ham muốn được sống sót hơn bao giờ hết.
Chính hắn còn đang sống, hắn là Đại thiên sứ, là nhân mạng của thánh thần, cần phải được bảo vệ nhất.
Dù cho cơ thể đang tan nát, mặt mũi biến dạng, đau đớn vô cùng nhưng chỉ cần bò tới chỗ thủy vực kia là hắn có thể tái sinh.
Nhìn vào vẻ mặt của Mạc Phàm lúc này, Raphael có điên mới dám đi trách tội hay đưa tình huống đi xa hơn, hắn ngậm ngùi gật đầu lia lịa và nói.
“Sariel đáng chết, hắn nên phải chết đi. Mạc Phàm, ta rõ ràng không cùng Michael và ngươi chống lại, ta bất quá có lập trường riêng…”
Raphael nói ra những lời này, không mong nhất chính là Mạc Phàm nhắc về cái nguyên do hắn tàn sát người dân, thầm nghĩ nếu có lời lẽ như vậy, sẽ tìm đến một vài cái tiểu điểm lý luận vô ý để qua loa thoát tội.
Không nghĩ đến...
Mạc Phàm lại nở một nụ cười bí ẩn, vẫn mang giọng điệu ôn hòa, không một chút trách móc hay biểu lộ vẻ bực tức nào:
“Hảo, rất tốt! Mục Ninh Tuyết là đại lão bà của ta, là người mà ta giành cả tuổi thơ lẫn thanh xuân để theo đuổi và quan tâm nhất, ngươi thử nghĩ một chút xem, là đám người ở Song Thủ Các so với nàng, ai là người tuyệt đối quan trọng hơn với ta?”
Cái này…
Raphael mặt mày xanh xao rơi vào trạng thái khủng hoảng, hắn đương nhiên hiểu ý tứ của Mạc Phàm.
Tựa hồ chuẩn bị kĩ càng trước nếu gặp câu hỏi về lý do giết dân chúng, nhưng trái lại cái này trong mắt Mạc Phàm không có nửa điểm giá trị.
Hắn dĩ nhiên không có quan tâm đến vô luận kẻ nào chết đi, hoặc là càng một lòng một dạ chú ý đến thương thế Mục Ninh Tuyết.
Mà Raphael lúc nãy gần như đã sắp đưa Mục Ninh Tuyết tiến đến quỷ môn quan nếu Mạc Phàm không kịp xuất hiện để cứu lấy.
Hắn làm sao dám trả lời câu hỏi này, mọi câu trả lời đều đưa hắn vào cửa tử.
Sự im lặng nhợt nhạt của Raphael vẫn kéo dài…
Mạc Phàm đứng dậy, nắm tóc và nhấc người hắn lên, gàn giọng một ra thanh âm một lần nữa:
“Vậy nên, ngươi và Sariel, ai đáng chết hơn?”
Giọng điệu hắn lúc này bắt đầu trở nên vô cùng lạnh lùng, để cho bất kỳ ai trong phạm vi đều có thể dễ dàng ngửi được mùi sát khí nồng nặc đang phát không ngừng tuông ra.
Raphael hoàn toàn buông xuôi rồi…
Hắn không có sức dãy giụa, và cũng là đuối lý trước Mạc Phàm, đồng dạng đang giống như con gà ác bị nắm cổ chờ đưa lên bàn làm thịt vậy.
“Mạc Phàm, dừng lại, ngươi không thể cướp đoạt chức vụ thiên sứ của Raphael!” Ngữ điệu lớn tiếng đột nhiên động đậy phát ra trên thiên quang đại đạo Thánh Thành.
Mạc Phàm không có quay đầu nhìn lại, tựa hồ bản thân dựa vào khí tràng cảm nhận, cũng thấy được cái hơi thở mãnh liệt tương đồng với Michael.
Suýt chút nữa chính hắn cũng quên, quang minh cổ điện có hết thảy tới bảy đại thiên sứ.
Vẫn là còn một quân bài chủ lực giữ mình chưa có xuất hiện, kẻ này đồng dạng còn phi thường mạnh mẽ, cùng một cấp bậc với Michael.
Là mười sáu cánh truyền thuyết thiên sứ cảnh giới!!!
“Chuyện của ngươi, ta từ đầu chí cuối không có nhúng tay vào, nhưng nếu ngươi giết hắn, Thành Thành chúng ta tuyệt đối không cho phép. Raphael giết hại dân chúng, nhất định sẽ không bao giờ được dung túng, nhưng việc xử lý hắn cũng là của Thánh Thành chúng ta chấp pháp, không phải ngươi!!!” Thủ vệ lãnh tụ đại thiên sứ trưởng Uriel lớn tiếng cảnh báo rằng.
Mạc Phàm nhãn lực bắt đầu tia đến trên người Uriel xác nhận tụ hồn bồn chứa của hắn một chốc, sau đó buông vài lời.
“Ồ, ngươi được nha, các ngươi bắt giết ta thì được, đem Mục Ninh Tuyết khiến nàng suýt chút nữa chết đi thì được, chúng ta lại không có cái quyền phản kháng đáp lễ đó?”
“Nàng còn chưa có chết!!!” Uriel lanh lãnh một tiếng ghê rợn phát xuống.
Xung quanh hắn, lúc này toàn bộ Thánh Thành đại đạo thủ vệ đều đã xuất hiện sau lưng. Dưới cái quang chi mâu dực của mười sáu cánh lộng lẫy, cả bầu trời như một áng mây kim sắc bao phủ.
Cứ việc bên trong Kim quang, Thánh Thành khẳng định vẫn còn ẩn giấu một số thực lực, nhưng cái này lướt sơ qua cũng có ít nhất phải hơn ngàn chiến vệ mang khải giáp xuất hiện, còn có cấp bậc của họ dĩ nhiên đều thuộc về cường giả nhân loại, đứng cao cao phải trên bất đồng.
Chỉ là...
Mạc Phàm chẳng coi ra gì cả...
“Ngươi cũng chưa có chết!!!” Mạc Phàm nói với Uriel rằng.
Toàn bộ Thánh Thành kim mâu lập tức rùng mình với cái sức ép hắn đang phát ra từ ngôn ngữ, dĩ nhiên một kẻ có thể đem Michael quăng xuống địa ngục có tư cách ngông cuồng buông lời như vậy.
Nhưng đây là Thánh Thành thủ vệ đại đạo, bọn họ tuyệt đối cảm thấy chính mình bị xúc phạm đến không chịu nổi rồi.
Mạc Phàm cười lạnh một cái, quay mặt về Raphael, tiếp tục chất vấn.
“Bất quá, trước khi trả lời câu hỏi ban nãy, ta có một cơ hội cho ngươi đây, Raphael?”
Đang từ tư thế gục mặt xuống chờ chết, bỗng hai mắt Raphael sáng rực như tìm được một tia sáng khỏi địa ngục, hắn không muốn từ bỏ cơ hội này.
“Ngươi nói, ngươi nói, chúng ta sẽ không bao giờ nhắc lại những chuyện hôm nay!”
Mạc Phàm vẫn tiếp tục nắm tóc Raphael kéo đi một cách bạo lực, trước mặt hắn lúc này chính là bức tường thủy vực vạn trượng lúc nãy đã được tách ra hai bên.
“Raguel, hắn đang ở đâu?”.
“Ngươi hỏi Đại thiên sứ Raguel?” Raphael cũng là không biết tại sao. Trong lòng tự hỏi chẳng lẽ tên Raguel này đắc tội gì với hắn sao, hắn chính là sau mình, muốn giải quyết Raguel?
Đột nhiên, Raphael ngẩng mặt lên, hắn cũng thấy bức tường thủy vực hiên ngang ở đó, đặc biệt dâng lên cái cảm xúc khao khát rất thèm được nhảy vào bên trong. Chỉ cần được nhảy vào, hắn sẽ tái sinh, mọi thứ khác tính sau cũng dễ nói.
Nếu như Mạc Phàm đã đem hắn tới đối diện vậy thì chính xác là đang cho hắn cơ hội, hắn chỉ cần nói thật, là lời lẽ thành thật nhất có thể.
“Raguel, Raguel đã đuổi theo Gabriel đi về hướng Đông, khẳng định đã thoát khỏi thiên không Thánh Thành từ rất lâu”. Raphael nhanh chóng nói sự thật cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm tin tưởng lời lẽ này, hoàn toàn không tìm được một lý do khiến hắn sẽ dám nói dối lừa gạt mình.
Dựa theo những gì Asha Corea khẳng định, Lucifer nhất định là kẻ có nằm trong thiên sứ trưởng danh vọng, càng nắm giữ một cái tụ hồn bồn chứa có đặc thù với bản thân rõ ràng.
Loại trừ đi Michael, Remiel không thể ra, Sariel thì đã chết, Saga càng không bao giờ.
Đến lúc này thì Raphael cũng không phải Lucifer, Mạc Phàm vừa kiểm tra tới Uriel tụ hồn bồn chứa trên người, rõ ràng cường đại nhưng khác biệt, không thể nào chứa chấp đồng dạng loại thức ăn tiêu hóa.
Như vậy, thì chính là Raguel rồi!!!
“Rất tốt, không giết ngươi tại đây, xem như ta đã giữ lời hứa”. Mạc Phàm đối với Raphael nói rằng.
Dứt lời, hắn nắm tóc Raphael, giật mạnh người nhúng vào bức tường thủy vực to lớn kia trước mặt, động tác giống như đang thảy một con cá chết yểu về lại đại dương xanh, khiến Raphael toàn thân hoàn toàn là mừng hết cỡ.
Cả đám người trên không trung kia của Thánh Thành cũng thở phào nhẹ lòng, một mặt không muốn cùng tên yêu nghiệt này tiếp tục đối chưởng.
Nhìn theo thân ảnh Raphael trong nước, Mạc Phàm thở dài một cái rồi từ từ rút tay khỏi vách tường thủy kia, ngón tay phát ra hào quang ám tím, lăn tăn trên mặt nước như không muốn dứt bỏ.
“Đêm đó ở Nhật Bản, tuần du thiên sứ Sariel đã điều khiển pháp trượng cực hàn đâm vào tim hỏa dung lô của ta, nhưng hắn đã không cản được một tiểu nha đầu không có chút pháp lực rút đi pháp trượng đó, điều này mở ra cho ta được một cơ hội dùng hỏa trùng sinh, sống sót như vậy. Thật giống như ta đã nhận một món ân tình lớn từ Đại thiên sứ các ngươi!!!”
Nói ra những lời này, tâm trạng của Mạc Phàm như đang muốn trút bỏ xiềng xích, hắn tiếp tục nhìn vào thân ảnh Raphael đang vui mừng trong vũng nước kia rồi gật đầu một cái, nói tiếp:
“Hôm nay tại Thánh Thành quê nhà thiên sứ, nơi lễ tang Sariel vừa kết thúc… ta đã đích thân mang ngươi, Raphael, một đại thiên sứ khác từ cõi chết trở về vùng nước tái sinh của bản thân. Liền có thể nói lễ ngày đó ta nhận xem như đã trả đủ rồi…”
“Một cơ hội, ta đã giữ lời, không giết ngươi ở đất liền!!”
“Một món nợ, ta đã trả, ngươi đã được quay lại vùng nước tái sinh!!”
“Ta và Thánh Thành, không còn ai nợ ai!!”
Mạc Phàm quay người lại, ánh mắt của hắn lúc này nhưng cực kì lạnh nhạt, tựa hồ sắp buông ra một hồi những câu cuối cùng sắt đá.
“Từ ngày tái sinh ở Nhật Bản, ta đã một bước lên mây, thu được càng lúc càng nhiều sức mạnh lớn lao. Raphael, ngươi hôm nay có cơ hội tái sinh ở Thánh Thành, có một bước lên mây hay không phải chờ vào tạo hóa của ngươi.”

Cái âm thanh ngữ điệu này vừa khuyếch tán vào không gian truyền tới, lập tức để mặt mũi Raphael, bao quát Uriel, toàn bộ Thánh Thành trên kia đều nhợt nhặt, thất kinh.
Tựa hồ không rõ ràng được tình huống, chỉ có thể loáng thoáng mường tượng ra một thứ gì đó không hợp lý lắm.
"Bịch bịch bịch~~~~"
Mạc Phàm bước đi, từng tiếng chân của hắn nghe càng lúc càng vô hồn, ám ảnh, rồi sau đột ngột dừng lại khiến người khác không khỏi kinh hãi, khiếp vía, hắn hướng về Uriel dứt khoát nói rằng.
“Còn một câu hỏi lúc nãy ngươi không trả lời ta, giờ ta sẽ cho ngươi đáp án.”
“Mục Ninh Tuyết là cấm bảo, ai đụng vào đều phải chết!!!"
"Bất cứ ai!”
Cái này gàn giọng xuống, khẳng định cũng không có ám chỉ riêng một mình Raphael, mà càng đanh thép hơn muốn một lần nữa tác động đến toàn bộ Thánh Thành ở đó.
Dứt lời, cả Mạc Phàm, Ảnh duệ trường giả đều được bao quanh bởi một luồng khí hắc ám đen như mực, rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết gì.
Tường nước hai bên bỗng vỡ ra, nhập lại vào nhau, trở về nguyên bản một con sông to lớn, dưới con sông đó như cũ là đống đổ nát của Thánh thành đại điện.
Nhưng điều kì lạ là những người khác lại không thấy Raphael tái sinh ở trong nước, họ cũng không cảm nhận được khí tức Raphael ở đâu, theo đáng lẽ lượng nước này, hắn đã phải hoàn toàn hồi phục trở về nguyên dạng ban đầu.
“Xèo xoẹt xèo xoẹt~~~~~”
Nguyên tố thủy đã dần dần phản ứng mãnh liệt, từ từ kết cấu trở lại, chuyển biến thành những nguyên tố lôi, những nguyên tố lôi va chạm với nhau phát ra những tia lửa điện, nổ tứ phía ở cả cái vùng đất rộng lớn này.
Tiếng xèo xẹt đã to hơn, toàn bộ con sông to lớn đã chuyển biến thành một tụ hồn lôi điện màu tím than lít nha lít nhít, càng giống với cái thung lũng trạm điện tích khổng lồ với độ cao vài ít nhất vài trăm mét, diện tích thì gần như chiếm trọn vẹn Thánh điện mất rồi…
Lượng điện lôi này, bao quát rất nhiều cấm chú pháp sư đứng trên kia cũng khó dám tự mình tiến lại gần, tồn tại như một rừng cực quang lôi ám buông xuống vậy, vĩnh viễn thuộc về cảnh giới triệt để tấn sinh.
Có khí tức địa ngục tử vong, cũng có cái cao cao tại thượng của thần thánh bất phàm…
Raphael, hắn không thể tái sinh, hắn chính là bị lôi điện đánh cho tan nát đến không còn nổi một cái cốt tro để hồi phục.
“Khung cảnh này, thật quá hùng vĩ, hùng vĩ đến mức ghê sợ, lần đầu tiên ta cảm thấy lượng sét dày đặc như vậy, lại là xuất hiện từ dưới đất đi lên”. Một tên giáo vụ trong đám người đứng cạnh Uriel nói rằng.
“Cũng còn may, hắn chỉ buông ma pháp trong phạm vi dẫn điện xung quanh Thánh điện, không có bao hàm cả tòa thành…” Một tên viên chức khác nói.
Mà bản thân Uriel hai mắt cũng tràn đầy tơ lửa giận, hắn nắm chặt lấy bàn tay của mình, một lòng phẫn nộ với cái hành động khiêu khích của Mạc Phàm.
Họ sững sờ đứng đó theo dõi chằng chịt thiểm điện kia cho đến khi nó hoàn toàn truyền xuống mặt đất tắt hẳn, quá trình này diễn ra không quá lâu, nhưng để họ thấy từng bãi đá, địa chất, sinh mạng từ Thánh Thành đổ nát hoàn toàn bị lực lượng lôi điện kia đánh cho vỡ vụn, đến đất cát cũng không bằng.
“Khả năng thao túng nguyên tố, vật chất có thể dẫn điện rồi chuyển hóa thành lôi điện.” Uriel bất quá thở ra một cái thanh âm nặng trĩu, không khỏi thừa nhận thán phục Mạc Phàm.
Tất nhiên, thủy nguyên chất từ ma pháp của Raphael tạo ra là một bãi nguyên liệu cực tốt cho Mạc Phàm phát tán, nhưng không đồng nghĩa đại dương lớn lao kia có thể dùng đến cách tương tự.
Vì đại dương rõ ràng không bao giờ tồn tại thủy nguyên tố sạch sẽ nhất, toàn bộ đều đã cấu thành tạp nguyên tố pha loãng đi, nhất định Mạc Phàm có sử dụng được hay không, điều này chỉ có hắn mới biết.
Chỉ là như vậy thôi, thần phú của hắn…
Cũng không khỏi quá kinh khủng rồi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.