Chương trước
Chương sau
Lần này quang thuẫn xuất hiện một vết nứt viên đạn thứ nguyên ở giữa. Nhưng như cũ không có bị sụp đổ đi.

Phong Nguyệt Cát lùi lại, Thiên Hy thì tấn tới, dùng súng nhưng vẫn kiên quyết bám theo Nguyệt Cát không cho đối phương nửa điểm cơ hội chém ra một kiếm đáng sợ lúc trước.

Biết được đối phương năng lực đại khái, Thiên Hy là chủ động chơi, Hạo Thiên Kiếm trên tay Nguyệt cát từ đầu đến cuối gần như chỉ có tư cách thủ, mất đi khả năng tấn công.

“Ngươi không phải thích phòng ngự sao, vậy thì phòng ngự”. Thiên Hy cười mà nói.

Nàng dùng thủy hệ trảo một trảo bức lui Nguyệt Cát ra, nắm Hạo Thiên Kiếm đánh rớt trên tay thiếu niên xuống, sau đó uyển chuyển nhảy lên, biến hóa đổi súng lục cho trở về vòng thần hoàn, lại từ vòng thần hoàn sau lưng biến thành một cái bao tay kim loại Thiên Thần Thú.

Ầm một tiếng !

Phong Nguyệt Cát tốc độ không chậm, Thương Kim lĩnh vực cách không chụp về Hạo Thiên Kiếm, dùng Hạo Thiên Kiếm giương tới chắn lại một quyền của Thiên Hy. Chỉ tiếc rằng một trường quyền này quá mạnh, mạnh như là Lãnh Nguyên Thánh Hùng quyền, lực phá toái cơ hồ nghĩ tới máy gia tốc hạt ánh sáng lao vào bắn phá. Một quyền đem Phong Nguyệt Cát cả người lẫn kiếm trực diện đánh bay mấy ngàn dặm.

Rớt xuống phía sau sơn cốc xa xôi, thiếu niên gượng đứng dậy.

Ngay sau khi chấn chỉnh lại, hắn trực giác bỗng cảm thấy chuôi kiếm trên tay mình đột nhiên có chút tăng nhẹ trọng lượng, cứ việc tăng rất nhỏ rất nhỏ thôi, nhưng vẫn là đủ để hắn phát giác.

Phong Nguyệt Cát chú định ngửa tay cẩn thận quan sát cán kiếm của mình, ánh mắt thiếu niên lập tức co rút lại, giờ khắc này mới ý thức được trên cán kiếm từ lúc nào đã bị gắn vào một chíp điện tử tiết diện cỡ đầu ngón cái.

Đùng ! ! !

Vi mạch phát nổ ra, từ chuôi kiếm con chíp chớp chớp rồi nổ, bên trong có một lượng dồn nén băng nguyên tố tạo thành hiện trường bom nổ, hàn khí áp thấp trên người thiếu niên quanh quẩn che mờ hết thảy bán kính 50 km khu vực.

Còn tốt Phong Nguyệt Cát là Thương Kim Giả, dùng thật dày kim sắc quang nguyên từ thương kim lĩnh vực phát tán ra bao lấy chính hắn thân thể.
— QUẢNG CÁO —


Quang thuẫn phòng ngự như cũ hoạt động hiệu quả, đối phó loại này cỡ nửa cái cấm chú phổ thông bom băng là tương đương dễ dàng, thậm chí có chút khinh thường không gặp bất cứ trở ngại gì.

Bất quá, công kích còn chưa qua đi.

Bom vừa nổ xong, đúng lúc này, Phong Nguyệt Cát nhìn thấy xung quanh mình có mấy gốc cây dây leo thực vật từ đại địa đầm lầy đâm trồi lên, điên cuồng quấn lấy.

Dây leo khá vô hại không có sức lực công kích nào cả, nhưng nhìn thấy nó trên thân bỗng phát ra điện từ màu xanh, số lượng lít nhít tia điện từ này loẹt xoẹt bám vào cơ thể Phong Nguyệt Cát, chỉ cảm giác tê tê một chút, nhưng thiếu niên rất nhanh phát hiện những tia điện từ tại đám thực vật dây leo này đang cố gắng bòn rút quang nguyên tố thuẫn của mình.

Miêu tả ra thì dài dòng, nhưng tình huống phát sinh gọi là trong nháy mắt, không tới một hơi thở, ánh sáng thương kim quang thuẫn trên người Phong Nguyệt Cát hơn một nửa đã bị tiêu hụt, bị đám thực vật dây leo kia hút vào gốc rễ, lan truyền dung hòa vào đại địa.

Thiếu niên khẽ kinh ngạc, nguyên bản còn muốn giương kiếm chặt đứt hết những đám thực vật khó chịu cuốn lấy mình này, lại đột nhiên từ nội tâm giác quan giật mình lên phát hiện đến điều gì đó, thiếu niên nghe thấy liên tiếp lạch cạch lạch lạch âm thanh từ chỗ sâu vùng trũng rừng ngập mặn trước mặt truyền đến.

Khói mờ nhân ảnh, dưới mặt đất, ở đâu có mấy chục quả cầu nhỏ nhỏ bán kính chừng 4 cm, đúc bằng khối kim loại nhẵn nhụi sáng bóng, chúng từ trước mặt lốc cốc lăn tới Phong Nguyệt Cát dưới chân nơi này.

“? ? ? ?” Phong Nguyệt Cát lại lần nữa bị động cảnh giác quan sát.

Tịnh quang kim sắc từ đồng tử thiếu niên lóe sáng lên nhìn một cái, muốn từ bên trong mấy viên cầu sắt này bóc trần ra thứ gì, chợt hắn kinh hãi phát hiện mình bị gạt rồi.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ! ! ! !

Mấy viên cầu kim loại kia là một loại ma cụ thiết kế công nghệ cao chuyên biệt, đột nhiên chúng tự xoay vòng vòng, các khối tháo lắp mở ra, lộ ra bên trong một viên nam châm cầu gai cực độc.

Xì xì xì xì ~~~~~~~~~ Khói độc trắng phun ra ngoài, khói độc này là một loại độc dược của Thực Vật Hệ Yêu Vương ở rừng Congo, có thể ảnh hưởng đến tâm trí, làm người ta vừa cay mắt vừa mất hẳn đi thị giác giác quan, đầu óc lại vừa rơi vào một loại chậm chạp và mê mê tỉnh tỉnh trạng thái.
— QUẢNG CÁO —

Ngay sau đó, phụt một tiếng. Mấy vạn băng phách ngân châm ác ma độc từ khối cầu bên trong bắn ra với tốc độ vô cùng nhanh ở cự li gần, hơn nữa, còn có mười mấy viên như vậy, trong lúc nhất thời tạo thành một cái bạo vũ lê hoa kinh khủng dạ đàm.

Khoảng cách quá gần, đến mức căn bản không có quá nhiều thời gian phản ứng, lại thêm vào tình thế trước mắt bất lợi, Quang thuẫn trước đó đã bị bòn rút hơn phân nửa do tác động của đám thực vật kia. Phong Nguyệt Cát trong lúc nhất thời lại chỉ còn có thể dùng nho kiếm kiếm thuật trong tay.

Thú thật, thiếu niên đối với kinh nghiệm chiến đấu thực sự là thiếu khuyết nhiều lắm, dã ngoại sinh hoạt đối kháng yêu ma thì coi như cũng có, đạo tâm thấu hiểu thương sinh càng là phong phú hiểu rõ, đối với lòng người thủ đoạn hắn càng phải minh bạch hơn bất cứ ai trên thế giới này. Chỉ nhưng là, chiến đấu chiến thuật, bộ môn này hắn còn chưa được huấn luyện, dở tệ. Hắn mới là lần đầu rơi vào một loại mê thất công kích liên hồi này.

Đây không phải là Siêu Duy Vị Diện, không có mấy lão sư ở đây chỉ giáo thụ huấn, không có khả năng tùy tâm sở dục nghĩ rằng có thể làm sai, nghĩ sai sẽ có người sửa... đáng tiếc, không thể!

Thiên Hy là quan sát nhìn ra, Phong Nguyệt Cát kĩ năng thực chiến còn hạn chế nhất định, liền kiếm pháp cũng chưa phải thượng thừa cái gì.

Hắn có, chính là đạo lý cùng sức mạnh.

Thực sự cần phải tu luyện thêm rất nhiều thời gian để ổn định căn cơ, hoàn mỹ chính mình kĩ năng.

Phong Nguyệt Cát không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức cách không vũ động Nho Kiếm kiếm pháp, đem Hạo Thiên vầng sáng khí thế bày biện ra, lấy đỉnh phong tư thái kiếm hòa diễn sinh như là cổ phong văn thánh Lý Bạch ngâm một hồi Nguyệt dạ giang hành ký Thôi viên ngoại Tông Chi, sảng khoái mà tinh diệu.

Nho kiếm múa diễn tao nhã mà uyển chuyển nước chảy mây trôi như là trong thôn sơn có tiên nhân đang vẽ tranh động nghệ. Mỗi đạo vô hình lưỡi kiếm vung ra sẽ lóe lên một tia kim sắc huyễn ảnh, đông đảo huyễn ảnh xếp cùng nhau, cơ hồ làm cho lực phòng ngự của hắn tăng gấp bội.

Ngay tại lúc này, Phong Nguyệt Cát hoàn toàn là trạng thái không minh nho thánh, bởi vì tốc độ thật sự là quá nhanh, căn bản cũng không phải là thị giác đủ khả năng bắt được, hắn duy chỉ có chỗ dựa vốn có thể hành động.

Bất quá, không thể không phủ nhận, độc khí từ ác ma băng phách ngân châm bắn ra là không dễ đối phó. Phải biết, mỗi một viên như vậy, thiết kế chế tác ra đến đều tốn kém tiền bạc đến mức... ngót nghét ngân sách của cả một thế gia trong một năm, nói không chừng có khi còn nhiều hơn. Nhìn quả cầu ma cụ nhỏ như vậy thôi, nhưng đều là quặng kim loại đắt tiền nhất thế giới cả đấy, không thì cũng là từ cơ thể Đế Vương mà ra.

Trận pháp uyển chuyển, Thiên Hy không ngại quăng ra thêm mười mấy viên nữa tập kích xung quanh Phong Nguyệt Cát.

Một chút độc châm liên miên tuấn vũ bạo phát liên tục như thác nước vẫn là có một số ít xuyên qua được kiếm pháp của Nguyệt Cát. Bạo vũ đâm vào tầng phòng ngự tịnh quang, tạo ra ma sát xuyên thủng vệt lửa lá chắn bốc lên hun hút.
— QUẢNG CÁO —

Tịnh quang quang thuẫn phòng ngự của Phong Nguyệt Cát trước đó đã suy yếu do bị rút năng lượng, mà bây giờ ác ma độc hệ kết hợp khối ma cụ siêu cấp ám khí công nghệ cao của Thiên Hy liên tục bành trướng bắn phá, một lúc lâu rốt cục làm thối rữa cái này tầng phòng ngự, đâm vào tới cơ thể Phong Nguyệt Cát, để thiếu niên cảm nhận được thân thể có mãnh liệt bị dính độc ác ma, một phần thân thể đổi thành màu đỏ chót, tím tái dính độc.

Còn độc ác ma đáng sợ như thế nào thì có lẽ không cần phải nói rồi. Nếu không phải hắn nhục thể Vô Địch Quân Vương, tác động nhất định sẽ càng rõ ràng hơn rất nhiều.

Phong Nguyệt Cát thi triển Quang Hoàn nổ tung, tạo ra sóng chấn để chính mình có thể mở đường lùi về.

Thiếu niên thành công thoát khỏi bạo vũ kim châm trận, sau đó dùng quang hệ tự bắn vào bộ phận cơ thể nhiễm độc của mình, tịnh hóa gột rửa đi độc trên người.

Ngũ thải quang năng đúng là ngũ thải quang năng, liền ác ma độc hệ đều có thể bị gột rửa diệt trừ.

Chỉ là...

Đúng lúc này, Phong Nguyệt Cát phát hiện địa phương mình đứng làm sao có cảm giác bước sóng thứ nguyên rất mạnh đang giam cầm lại.

Hắn khẩn trương lưu ý khắp nơi quan sát, mãi bây giờ mới phát giác đến, dưới chân của mình, không biết từ lúc nào đã đứng ngay ở một khu vực hồng tâm có hào quang màu xanh mờ nhạt vẽ thành mấy cái vòng tròn.

Ở giữa hồng tâm có chữ X, càng là có hình một con Bạch Lang nào đó.

“Không xong rồi!” Phong Nguyệt Cát lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.