Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Mùa giải thứ mười, nhà vô địch: chiến đội Hưng Hân!"
Nhà thi đấu long trọng tuyên bố khi Phùng Hiến Quân, chủ tịch Liên minh, trao cho Hưng Hân chiếc cúp vô địch có khắc tên chiến đội và số thứ tự mùa giải cho người đại diện, đội trưởng Diệp Tu!
Đây là giải quán quân thứ tư của hắn, nhưng lại là lần đầu tiên tự tay mình đón nhận. Mọi người đang tập trung ánh nhìn về phía hắn, chứng kiến giây phút đăng quang lần thứ tư mà cũng là lần thứ nhất.
Cúp vô địch.
Chiếc cúp màu vàng chói lọi, tượng trưng cho vinh quang tối thượng, trao đến cho Hưng Hân.
Diệp Tu đưa hai tay tiếp lấy, ai ngờ trượt một phát!
"Á!!"
Giữa tiếng kêu hoảng hốt của khán giả, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ đứng hai bên Diệp Tu đã cực nhanh rướn tới chộp lại. Gần như cùng lúc, những bàn tay khác chồm ra đỡ lấy chiếc cúp, dàn tuyển thủ Hưng Hân không xếp thành hàng ngang nữa mà chụm vào xung quanh Diệp Tu.
"Ê, tui biết anh có nhiều nên anh không thèm, nhưng cũng đừng vứt đi chứ. Tui đã có cái nào đâu!" Phương Duệ nghiêm nghị.
"Đúng đúng đúng!" Mọi người dồn dập phụ họa.
Diệp Tu cười.
Hắn dĩ nhiên không muốn vứt cúp, chỉ là đôi tay đã kiệt quệ, cầm không nổi mà thôi.
Còn may, bên cạnh hắn luôn có những đồng đội đáng tin cậy.
Họ có lẽ đã nhìn ra từ sớm nên mới kịp giúp đỡ, mỗi người một tay, nâng bàn tay cầm cúp của Diệp Tu lên cao quá đầu.
Chúng ta là vô địch!
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/820143/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.