Chương trước
Chương sau
Trong tình huống này, lập tức đuổi theo sẽ dễ rơi vào phục kích của đối thủ. Người ta thường không làm vậy nếu có lựa chọn khác.
Nhảy lên!
Thời gian không cho phép Ngô Khải nghĩ nhiều, hắn buộc phải quyết định ngay. Đi vòng ra phía trước là phương án chống phục kích tốt nhất, nhưng thế thì chẳng khác gì cầu may. Con mồi rời khỏi tầm nhìn quá lâu, hoàn toàn có thể bẻ cua giữa đường hoặc quay đầu chạy về.
Nhảy Bật Không Trung!
Với kỹ năng nhảy liên tục hai lần của thích khách, vượt bờ tường trước mặt để đáp lên nóc nhà không phải vấn đề. Tiếc rằng khi đạt đến độ cao nhất định, Ngô Khải bỗng há hốc mồm.
Không có chỗ đáp.
Hắn vội vàng vung vẩy dao găm. Đây là hành động điều chỉnh cơ thể nhân vật trong trạng thái lơ lửng, dù không hiệu quả bằng sức giật của hệ Súng. Vài giây quẫy đạp khí thế vẫn không giúp Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc đặt chân lên phần mép tường quá hẹp, đành trơ mắt nhìn bản thân trượt hẳn qua bên kia tường.
Thiệt hại thì không có, nhưng thời gian tiêu tốn cho cú nhảy không cần thiết là cả một vấn đề, bởi nó quá đủ cho một Quỷ Trận hình thành và chờ đợi hắn phía sau.
Ngô Khải thầm thở dài, cố gắng thao tác thật nhanh. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc vừa chạm đất liền bật dậy, quan sát địa hình xung quanh sau khi rơi vào tòa nhà. Nhảy Bật Không Trung là kỹ năng nội tại nên chẳng cần cooldown, hắn đã có thể nhảy tiếp lên nóc nhà.
Tiếp nữa, cú nhảy thứ ba!
Không có phương hướng, đây là một cú nhảy tại chỗ.
Sai lầm trước đó là do thiếu hiểu biết về bản đồ và tính toán chưa thấu đáo. Bị thiệt hại nhẹ, Ngô Khải càng thêm cẩn thận. Hắn không dám cho Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc gieo mình thẳng xuống hoặc tiếp cận bờ tường, vì e ngại sẽ bước vào Quỷ Trận của Một Tấc Tro giăng sẵn.
Ở trên cao với góc nhìn rộng, hắn lập tức nhìn thấy Một Tấc Tro bên dưới.
Quả nhiên cậu đang ngâm xướng. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc vừa đặt chân lên nóc cũng là lúc ngâm xướng hoàn tất, linh hồn quỷ dữ tuôn trào từ thân kiếm Tuyết Văn, bày thành trận pháp.
May mà mình sáng suốt! Ngô Khải mừng thầm trong lòng để rồi sửng sốt khi thấy vị trí trận pháp xuất hiện. Ơ, đấy có thật là chỗ Một Tấc Tro định úp sọt hắn?
Hơi bị xa thì phải?
Hội tuyển thủ ngoài trận cũng nhìn ra vấn đề.
"Bởi vì mục tiêu của cậu ta không phải tấn công." Lý Hiên nói.
Nghe vậy, mọi người chợt hiểu.
Đúng, không phải tấn công. Quỷ Trận này chẳng hề dùng để phục kích kẻ truy sát, mà để phòng thủ.
Một Tấc Tro phát hiện Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc phía trên đang quan sát mình, nhưng Quỷ Trận dù sao cũng đã ngâm xướng xong. Cậu thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc và bỏ đi sau khi bày trận.
Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc dợm bước định đuổi theo thì khựng lại. Quỷ Trận đúng là thứ gây ức chế! Hắn và Một Tấc Tro đứng khá gần nhau, nhưng vì sự tồn tại của Quỷ Trận, hai người trở nên như gang tấc phương trời. Muốn rướn tới Một Tấc Tro phải đi vòng qua nó, so ra cái nóc nhà ngổn ngang điêu tàn này còn đỡ điên hơn nhiều.
Tuy vậy, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc cũng không do dự mà cất bước vòng qua Quỷ Trận. Cự ly với con mồi càng lúc càng xa, hắn vẫn quyết định đuổi theo. Trong khi đó, Một Tấc Tro bắt đầu nhấc kiếm ngâm xướng.
Các tuyển thủ ngoài trận đã nhìn ra Kiều Nhất Phàm muốn làm gì.
Tâm lý cậu rất vững, không hề chủ quan dù rất thành công với kế hoạch chiếm quyền chủ động. Có cơ hội phản kích Ngô Khải nhưng cậu không chọn, vì ngay từ ban đầu, cậu đã rất kiên định: Phải quay về tập trung với cả đội.Tác dụng lớn nhất của trận quỷ là trên chiến trường. Khống chế quân địch và tăng sức chiến đấu cho quân ta mới là lý do trận quỷ được sinh ra. Hơn cả bản thân mình, đồng đội đang rất cần có cậu.
Thế nên dù cơ hội có tốt đến mấy chăng nữa, cậu cũng không định solo với Ngô Khải tại đây. Cậu muốn tranh thủ chạy về, cống hiến sức lực cho toàn quân.
Bày Quỷ Trận với thái độ phòng vệ cũng là vì vậy.
Nếu Ngô Khải bất chấp mọi thứ mà lao lên tấn công, Kiều Nhất Phàm sẽ không ngần ngại cho hắn te tua. Ngô Khải có não nên chỉ tìm cách di chuyển né tránh Quỷ Trận, mặc cho fan hâm mộ khấp khởi mong đợi hắn bất ngờ lên đồng, phá tan chướng ngại do Kiều Nhất Phàm bài bố. Không, theo đúng như Kiều Nhất Phàm tính toán, hắn không dám yolo.
Lợi dụng địa hình để căn ke Quỷ Trận, Kiều Nhất Phàm cuối cùng về đến đại quân.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đồng loạt vỗ tay.
Quá trình bày trận và di chuyển rất đáng ngợi khen, nhưng điều họ đánh giá cao nhất là ý thức tập thể của cậu. Rất tỉnh táo và lý trí, từ đầu tới cuối Kiều Nhất Phàm luôn nhớ rõ lý do vì sao mình có mặt trên chiến trường. Cậu tính toán trăm bề, chỉ để quay về làm nền cho chiến đội.
Với một người trẻ, điều này thực sự quá khó.
Các tuyển thủ lại không khỏi nhìn sang Vi Thảo. Người Vi Thảo vô cùng khó chịu, bởi cứ hễ Kiều Nhất Phàm có biểu hiện tốt thì họ sẽ lập tức trở thành đích đến của những ánh mắt bất thiện. Họ bức bối nhìn về phía đội trưởng, người luôn giữ thái độ bình thản trong những tình huống tương tự.
Nhưng lần này, họ phát hiện một Vương Kiệt Hi rất khác. Sắc mặt anh có vẻ nặng nề.
Đội trưởng cũng bắt đầu hối hận vì buông tay với Kiều Nhất Phàm rồi chăng? Các đội viên Vi Thảo ngơ ngác, nhất là quỷ kiếm sĩ Chu Diệp Bách. Gã rất để tâm vụ Kiều Nhất Phàm, chẳng qua nghe lời Vương Kiệt Hi nên mới gạt sang bên, nhưng bây giờ cả Vương Kiệt Hi cũng...
Lòng gã chùng xuống.
"Đội trưởng." Hứa Bân khẽ gọi. Hắn vào Vi Thảo sau khi Kiều Nhất Phàm rời đi nên không có thứ tâm trạng rối rắm kia. Hắn có thể hiểu được vì sao họ cảm thấy vậy, mà kỳ thực cả đội cũng chưa bị ảnh hưởng lắm vì Vương Kiệt Hi vẫn giữ được tâm lý vững vàng. Nếu bây giờ Vương Kiệt Hi rục rịch, cả đội sẽ ầm ầm đổ sụp theo, đặc biệt là Chu Diệp Bách với gánh nặng tâm lý quá lớn.
"Lo xem thi đấu." Vương Kiệt Hi nói.
Thi đấu?Người Vi Thảo tròn mắt.
Hóa ra đội trưởng không phải quá chú ý đến Kiều Nhất Phàm, mà là trận đấu có biến?
Quả thật có biến.
Trước đó, Vô Lãng xả lũ kỹ năng để cầm chân Mộc Vũ Tranh Phong, chờ Ngô Sương Câu Nguyệt chạy tới áp sát. Luân Hồi biết phối hợp thì chẳng lẽ Hưng Hân lại không? Quân Mạc Tiếu lập tức chuyển mục tiêu qua đánh Ngô Sương Câu Nguyệt, Ngô Sương Câu Nguyệt khéo léo né tránh, vô tình phơi mình trước cục gạch từ đâu bay tới của Bánh Bao.
Vâng, từ đâu bay tới, chả hiểu!
Rõ ràng Bánh Bao đang tập trung gõ đầu Nhất Diệp Chi Thu, dù muốn bẻ cua cũng chẳng thể chọn thời điểm kỳ lạ như lúc này. Sớm một chút không phải tốt hơn sao, hình thành phối hợp với Quân Mạc Tiếu giáp công Ngô Sương Câu Nguyệt luôn ấy? Nhưng ku cậu không. Ku cậu cứ thích ném gạch vào cái lúc mọi người không ngờ tới nhất.
Đỗ Minh không biết, không hay, không thấy.
May sao Luân Hồi có người thấy và nhắc tuồng liền.
Phải chat, rồi đọc, mới xử lý, ấy vậy mà cũng né kịp. Có thể thấy thời điểm Bánh Bao chọn tung chiêu quá vớ vẩn, chả hiểm hóc tí nào.
Cơ mà Luân Hồi sởn gai ốc vì ku cậu.
Hành động của Bánh Bao hệt như một bài toán cộng trừ nhân chia lạc giữa đề thi Học sinh giỏi, ai mà đỡ nổi? Làm cũng dễ thôi, nhưng bất ngờ là chuyện chắc chắn. Đi thi thì bất ngờ xong mình làm bài tiếp, còn trên sàn đấu ấy à, chưa kịp ngậm mồm là đã ăn gạch.
Đó là tình trạng của Đỗ Minh. Bánh Bao phát cho hắn bài toán cấp Một trong đề thi chuyên, khiến hắn phải đặt câu hỏi với cuộc đời. Ủa cần thiết hông? Ở vị trí hiện tại, Bánh Bao vốn chẳng có sức uy hiếp gì, tự dưng ném cục gạch tới là chú thiếu não hay tưởng rằng anh cũng thiếu não như chú?
Chưa biết ai thiếu não, nhưng gạch đã ship tới mồm. Vâng, gạch đã ship tới mồm, mà nếu Chu Trạch Khải không nhắc, Đỗ Minh còn chưa chắc phát hiện. Các bên đang hỗn chiến kịch liệt, hiệu ứng hình ảnh âm thanh ì đùng, hắn rất có thể bỏ lỡ tiếng gió sau lưng.
Phút bất ngờ gây nên sự đứng hình trên chiến trường, Diệp Tu nhờ đó mà rút ngắn khoảng cách, thoăn thoắt áp sát Đỗ Minh. Đỗ Minh hết dám kèm Tô Mộc Tranh hay tính sổ với Bánh Bao, vội vàng đối phó Diệp Tu. Giang Ba Đào vã mồ hôi, kỹ năng đã tuôn gần hết nhưng Đỗ Minh lại chưa lên tới, hắn phải làm gì bây giờ? Nòng pháo đáng sợ của Tô Mộc Tranh đã nhả lửa, còn may là Chu Trạch Khải cũng chuyển hướng hỏa lực, che chở hắn khỏi đạn bom.
Lúc này Kiều Nhất Phàm quay về, đóng vai trò biến số mới trên chiến trường.
Với Hưng Hân, sự góp mặt của một trận quỷ mạnh về khống chế là một tin mừng. Fan Hưng Hân sáng bừng cả mắt, hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận cũng cho rằng cán cân đang nghiêng về phía họ. Giá trị của trận quỷ trong đoàn đội là rất lớn, Kiều Nhất Phàm lại có mắt nhìn cục diện và ý thức tập thể xuất sắc. Có cậu, Hưng Hân như hổ thêm cánh.
"Then chốt thắng thua nằm ở Luân Hồi có thể kèm Một Tấc Tro hay không." Lý Hiên kết luận. Hắn mạnh miệng đến vậy, liệu có phải vì thiên vị người cùng nghề? Khá nhiều người xung quanh không tỏ ý ủng hộ.
"Hưng Hân có thể cover Một Tấc Tro hay không cũng là mấu chốt." Có người nói.
"Ủa thì như nhau mà?" Lý Hiên nói. Luân Hồi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế phá rối, Hưng Hân cũng tìm trăm phương ngàn kế bảo vệ, dĩ nhiên rồi!
Cả hai đội đều phản ứng với biến số mới rất nhanh. Bánh Bao Xâm Lấn vứt dép chạy phăm phăm sang đánh Ngô Sương Câu Nguyệt, cùng lúc Quân Mạc Tiếu bứt ra khỏi cuộc solo, lùi về chỗ Một Tấc Tro. Nhất Thương Xuyên Vân chia đôi mục tiêu, một súng tiếp tục che chắn Vô Lãng, một súng nhắm tới Một Tấc Tro. Quân Mạc Tiếu giương Ô Thiên Cơ làm khiên đỡ đạn, còn Một Tấc Tro như đã biết trước sẽ được bảo vệ, bắt đầu giơ kiếm ngâm xướng.
Một Quỷ Trận được bày xuống trong sự bất lực của Luân Hồi.
Đao Trận, tăng cường sức mạnh và trí lực của đội mình.
Sức chiến đấu của Hưng Hân tăng lên một bậc, và đây chỉ mới là khởi đầu. Sự quay về của Kiều Nhất Phàm đã đẩy Luân Hồi vào thế bị động, họ cần tìm cách xử lý cậu trận quỷ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.