Chương trước
Chương sau
Ba ngày nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, thoắt cái là qua.
Sau cơn mưa trời lại sáng, thành phố H bao trùm bởi thời tiết tươi mát. Đường phố dẫu đã quen mắt, được mưa to rửa sạch cũng trở nên mới mẻ hơn bao giờ hết.
Cách giờ thi đấu của hiệp đầu chung kết chỉ còn chưa đầy một tiếng, khán giả đã sớm vào trong, nhưng bên ngoài nhà thi đấu vẫn rộn ràng do rất nhiều người tụ tập.
Tổng chung kết, vô số fan Vinh Quang muốn đến nhà thi đấu xem trực tiếp, nhưng số lượng vé thì có hạn. Những người tụ tập trước cửa đều là muốn thử vận may, có kẻ cố luồn lách trà trộn, có người chạy quanh tìm xem ai muốn nhượng lại tấm vé hay không. Người đông nghìn nghịt mà chẳng ai ở yên cả.
Phó Siêu tách khỏi đám đông, đi lòng vòng bên ngoài nhà thi đấu, vừa đi vừa nhòm ngó.
Thật ra, có rất nhiều lối ra vào Cung thể theo Tiêu Sơn. Đêm nay tổ chức trận đấu quan trọng, nhà thi đấu chỉ mở những cánh cửa chính đủ chứa lưu lượng, còn cửa hông hoặc cửa phụ thì đóng. Tuy nhiên, đóng không có nghĩa là hết xài. Phó Siêu đang nhắm tới mấy loại cửa này.
Gã rời khỏi khu vực chính diện, đường càng lúc càng vắng. Bỗng một cánh cửa đơn giản mộc mạc xuất hiện đằng xa.
Phó Siêu bước tới, không biết nên đẩy hay kéo, nhưng thử cả hai đều không thấy cửa nhúc nhích, xem ra bị khóa rồi.
Phó Siêu không nhụt chí. Nhà thi đấu mà, sao có thể để hở cửa? Gã không cho là vậy, gã chỉ nghĩ biết đâu may mắn thôi. Hơn nữa, kế hoạch của Phó Siêu cũng không phải đi tìm xem cửa nào mở để mình nghênh ngang chui vào. Gã định kiếm lối ra vào dành cho nhân viên, có thể sẽ có người canh chừng, nhưng mình đút lót chút đỉnh là xong ngay.
Khả năng cao lắm!
Phó Siêu rất tự tin với kế hoạch của mình. Lối ra vào dành cho nhân viên chắc chắn sẽ có, chỉ là không biết nhân viên Cung thể thao Tiêu Sơn dễ bị mua chuộc hay không mà thôi.
Kệ, cứ thử là biết.
Phó Siêu tiếp tục đi vòng quanh. Nghe loáng thoáng giọng nói ở góc đường phía trước truyền tới, gã vội vàng bước thật nhanh. Mới rẽ qua, liền thấy có cánh cửa hông đang chuẩn bị đóng bởi người cuối cùng trong một nhóm vừa bước vào.
"Chờ chút!" Bất chấp tất cả, Phó Siêu gào to và cắm đầu chạy. Cơ hội kìa, không thể bỏ lỡ!
Người kia nghe thấy gã kêu thì dừng chân, quay đầu lại. Phó Siêu vừa chạy như điên vừa vẫy tay phải ra hiệu, tay trái đút vào túi tìm ví tiền. Cửa hông khá gần, Phó Siêu chạy mấy bước là tới, đúng lúc chạm mặt người đứng ở cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Phó Siêu lập tức nhũn cả chân, suýt thì té ngửa. Cố níu giữ ba hồn bảy vía, gã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn trân trân người nọ.
Đó là một gương mặt không xa lạ với Phó Siêu, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ mình có thể đối diện ở khoảng cách gần đến vậy. Ngón tay cầm ví tiền của gã cứng còng.
Hàn Văn Thanh?
Đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ?
Não Phó Siêu như ngừng hoạt động. Vốn định đút lót nhân viên nhà thi đấu, sao lại biến thành Hàn Văn Thanh rồi?
Hay là người giống người thôi nhỉ?
Phó Siêu đang hoài nghi cuộc sống, phía trong cánh cửa lại truyền đến một giọng nói.
"Có chuyện gì đấy ạ?"
Một người khác bước ra, tay đẩy kính mắt, nhìn về phía Phó Siêu.
Trương... Trương Tân Kiệt?
Đang định móc bóp tiền, bàn tay Phó Siêu trong túi quần đổi qua tự nhéo đùi mình. Móa, đau quá!
"Ai kêu gì đó?"
Lại có tiếng nói, và một người khác đi ra.
Trương... Trương Giai Lạc?
Ba vị dũng tướng Bá Đồ cứ thế mà xuất hiện trước mặt gã.
"Sao chưa vào?"
Một giọng nói khác lại vang lên.
Chắc là Lâm Kính Ngôn? Hồn Phó Siêu đã về với nhân gian, bắt đầu biết suy diễn theo tiềm thức. Nhưng người bước ra thì lại là...
Vương... Vương Kiệt Hi?
Phó Siêu tiếp tục muốn xỉu tại chỗ. Đội trưởng Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo! Máu mặt của những máu mặt, đại thần của những đại thần!
"Sao sao, vụ gì?"
"Mấy ông bị gì vậy?"
Giọng sau át giọng trước, người này chen người kia, ở khoảng cách chưa tới 3m trước mặt là những Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên, Sở Vân Tú, Dương Thông, Vu Phong...
Phó Siêu cảm thấy mọi giác quan của mình đều đã bốc hơi.
Đang đóng phim hở? Hay đại hội cosplay? Sao tự dưng từ một cánh cửa be bé lại bước ra cả lô đại thần, còn toàn là các đại thần đứng đầu Vinh Quang thế này?
Mà họ đang làm gì ấy nhỉ? Đang ngắm mình hả? Vậy mình nên làm gì? Quỳ xuống cầu tha thứ? Ủa đâu phải, tui chưa kịp làm chuyện xấu mà? Sao giờ? Chạy tới gần nói "Rất vinh hạnh được gặp các anh"? Mẹ ơi không được, thế thì câng câng quá, phải đổi lại, nói sao đây?
Phó Siêu đã thả suy nghĩ về nơi xa lắm, trong khi các đại thần chuyên nghiệp nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngơ chả hiểu chuyện gì. Sau cùng, Hàn Văn Thanh bó tay, liếc mắt khắp một vòng: "Người ta kêu giữ cửa dùm thôi, các cô cậu tào lao cái gì?" Nói xong, anh tự đi vào trong trước.
Mọi người nghe thấy chuyện chỉ đơn giản là thế mà cả đám xôn xao, bèn cười ha ha rồi ùa nhau vào trong. Hứa Bân của chiến đội Vi Thảo đi cuối, nhìn Phó Siêu phát rồi vào, nhưng để hở cửa chứ không đóng.
Ủa vậy...
Hết chuyện, Phó Siêu cũng chả hiểu cách nào mà mình lại gặp gỡ từng ấy đại thần. Đảo mắt người ta đi mất rồi, còn để cửa cho gã. Nhìn cái cửa, Phó Siêu bỗng nhớ mục đích ban đầu mình đến đây làm gì, vội bước tới giữ. Xung quanh có người lảng vảng, nhưng hình như chẳng ai để ý đến gã. Phó Siêu vào trong cài cửa mới phát hiện mình đã thành công, đã vậy người mở đường cho mình còn là các đại thần hạng A toàn Vinh Quang nữa.
Chắc họ... hiểu lầm mình là nhân viên?
Đã biết cách luồn lách, đầu óc Phó Siêu phải rất nhanh nhạy. Lúc nãy chẳng qua bị quá nhiều đại thần làm choáng ngợp, giờ quay về bình thường thì nghĩ sơ là hiểu ngay. Các đại thần chuyên nghiệp dĩ nhiên không phải cosplay, người ta cũng tới nhà thi đấu xem chung kết như mình thôi. Mà những người như họ nếu đi cửa chính thì gây náo loạn mất, nên nhà thi đấu đặc biệt để sẵn cửa cho họ ở chỗ ít ai chú ý. Mình quơ quào thế nào mà đến đây đúng lúc họ vào trong, chưa nhìn kỹ mặt đã kêu người ta giữ cửa, rốt cuộc làm các đại thần hiểu lầm mình là nhân viên nhà thi đấu, thế là vào luôn dễ dàng.
Số hên quá mức!
Phó Siêu phấn khích đừng hỏi. Kế hoạch thành công đã đủ phấn khích, chuyện vừa xảy ra lại càng phấn khích hơn. Gã cảm thấy khao khát xem trận đấu của mình không còn quá dữ dội, gã chỉ bức thiết muốn lên mạng kể ngay cho bạn bè nghe câu chuyện ảo tung chảo này.
Trong lòng dậy sóng, Phó Siêu lại không dám để lộ trên mặt. Gã phải cố gắng kéo dài sự hiểu lầm.
Chẳng mấy chốc, phía trước có ánh sáng chiếu rọi khắp nơi như ban ngày, tiếng huyên náo cũng càng lúc càng rõ ràng. Sắp tới bên trong rồi, sắp tới sàn đấu nơi diễn ra tổng chung kết rồi.
Trái tim Phó Siêu lập tức trở về với tình yêu thể thao. Gã muốn xem tổng chung kết không phải vì ham hố nhất thời. Theo dõi cả mùa giải, người thành phố H là Phó Siêu đã trở thành fan ruột Hưng Hân. Gã rất kỳ vọng Hưng Hân đánh bại Luân Hồi, tạo nên kỳ tích hắc mã trước nay chưa từng có.
Hưng Hân cố lên!
Luân Hồi cố lên!
Tiếng kêu gào cổ vũ hai chiến đội vang vọng khắp nhà thi đấu. Luân Hồi tuy đánh trên sân khách, nhưng không hổ là chiến đội hot nhất Liên minh hiện tại, ngoài fanclub tháp tùng còn có cả người bản địa thành phố H đến ủng hộ. Không đến mức công hãm sân nhà Hưng Hân, nhưng xác thực fan Luân Hồi đang làm mưa làm gió, hoàn toàn không bị fan Hưng Hân áp đảo.
"Hạ gục Luân Hồi!"
Phó Siêu lên tinh thần. Đây là sân nhà Hưng Hân, dù chiến đội nào đến cũng không được phép kiêu ngạo. Gã chả có chỗ mà ngồi, chỉ đứng trên lối đi gào thét khản giọng. Các đại thần chuyên nghiệp đi chung nãy giờ thì ra khỏi hành lang, về chỗ ngồi là quên mất gã.
"Anh ơi, mời anh về chỗ dùm."
Phó Siêu hò hét khiêu khích trên lối đi nên bị chú ý rất nhanh. Có nhân viên đến gần, không hề nghi ngờ gã lậu vé trà trộn mà chỉ nhắc nhở duy trì trật tự.
"Vâng vâng, tôi đi WC phát rồi về chỗ ngay." Phó Siêu từng lập cả kế hoạch cho việc trà trộn thành công, chẳng qua hơi kích động thôi. Khi bị để ý nhắc nhở, gã thật muốn đưa tay tự vả. Gã vội vàng tìm cớ, may sao nhân viên nhà thi đấu không gặng hỏi nên chuồn gấp vào WC.
Gã trốn trong đó lâu ơi là lâu.
Nhìn đồng hồ, lắng tai nghe tiếng huyên náo bên ngoài, Phó Siêu cắn răng chờ. Nửa tiếng trước giờ đánh, nhà thi đấu sẽ đóng cửa, sau đó tiến hành rà soát trật tự nghiêm ngặt. Ai không có chỗ ngồi là chắc chắn bại lộ. Phó Siêu cần tránh khoảng thời gian này, đến khi trận đấu chính thức bắt đầu, nhân viên bảo an sẽ lơi lỏng đi nhiều. Rà soát khán đài trong giờ thi đấu là làm phiền khán giả, chẳng nhân viên nào muốn bị mắng đâu.
8:30.
Đồng hồ đeo tay chỉ đến con số cần thiết, Phó Siêu nghe bên ngoài có tiếng thông báo bắt đầu thi đấu.
Trận lôi đài, tướng tiên phong của Hưng Hân vẫn là Diệp Tu. Quả nhiên, lời tuyên bố về đội hình toàn tân binh trong cuộc họp báo trước đó đều là chém gió phần phật.
Phía Luân Hồi, tướng tiên phong là Lữ Bạc Viễn, tuyển thủ nhu đạo có tên trong top 24 Ngôi sao.
"Phải thắng!" Phó Siêu chỉ biết cầu khấn trong WC. Mới vào đánh thôi, gã cố chờ thêm vài phút cho chắc ăn. Gã vừa hi vọng Hưng Hân thắng nhanh tí, lại mong đánh chậm tí cho mình đừng hụt xem, tâm lý cứ gọi là mâu thuẫn.
2 phút trôi qua...
Chịu hết nổi!
Phó Siêu lao ra khỏi WC, chạy lên khán đài như điên.
Thắng rồi!
Hưng Hân khai trương đại cát! Với thành tích solo bất bại, Diệp Tu một lần nữa ghi dấu kỷ lục huy hoàng trong mùa giải này. Lên sân trận đầu, hắn đánh bại Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi.
"Đẹp!" Lúc ló mặt ra, Phó Siêu chỉ kịp thấy hai chữ Vinh Quang to đùng. Thế mà gã kích động như đã theo dõi toàn bộ trận đấu vậy, nhiệt huyết dâng trào cuồn cuộn. Nắm tay vừa vung lên, gã sực nhớ ra mình phải tém tém tí. Gã ngó dáo dác xung quanh, rồi lén lút di chuyển, tìm một góc nào đó tối tối ít người.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Phó Siêu bỗng nghĩ, các đại thần hạng A đích thân đến xem trực tiếp hiện đang ngồi đâu ấy nhỉ?
Khán đài quá rộng, muốn tìm là không thể, nhưng khả năng cao họ sẽ tập trung một nơi, được nhà thi đấu đặc biệt bảo vệ. Trốn vé vào xem như Phó Siêu, muốn mò đến chỗ họ là tự tìm đường chết.
Ở đây ngon rồi!
Rốt cuộc cũng tìm được vị trí đẹp, Phó Siêu chẳng màng lắm việc có ghế hay không. Được thưởng thức trận đấu này đã quá sung sướng.
Nhưng đó chỉ là mơ tưởng của Phó Siêu. Sự thật chứng minh, hắn đã sai.
Sung sướng là khi kết quả trận đấu diễn ra đúng ý bạn, nhưng hiệp đầu chung kết đêm nay lại chứng kiến thất bại của đội nhà. Đội khách Luân Hồi giành trước một trận thắng cho tổng chung kết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.