Chương trước
Chương sau
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Đại Mạc Cô Yên vẫn đứng đó với nắm đấm giữa không, mà Hải Vô Lượng đã chuồn khỏi bàn tay anh.
Đại Mạc Cô Yên rút tay về, quay đầu. Vẻ mặt ngàn năm không đổi của nhân vật chưa bao giờ thể hiện tâm trạng của Hàn Văn Thanh, nhưng lúc này, anh thật sự đang sa sầm...
Cú đấm vừa rồi có thể rất hoàn hảo trong mắt nhiều người, nhưng Hàn Văn Thanh hiểu hơn ai hết, rằng nó bị chậm nhịp.
Anh không phải bất cẩn. Anh biết rõ hit này cần nối liền nhanh hơn, nhưng anh có lòng mà không có sức. Nếu đổi thành mười năm trước, không, năm năm trước thôi, anh nhất định sẽ đấm thẳng vào mặt đối thủ. Đừng ai hòng trốn thoát!
Nhưng giờ đây...
Có vài thứ không phải chỉ cần nỗ lực là sẽ thành công. Hàn Văn Thanh của hôm nay không thể duy trì nhịp đánh ổn định trong một trận đấu thế này. Thế nên anh chỉ hơi chậm thôi, nhưng đối thủ đã kịp bắt lấy sơ hở đó.
Phản ứng nhanh quá...
Hàn Văn Thanh cảm thán. Dù bản thân có không cam nguyện lùi bước hơn nữa, mỗi khi gặp phải tình huống thế này, anh vẫn không thể không thừa nhận mình đã xế chiều.
Xế chiều, nhưng chưa phải lúc dừng chân mỏi gối.
Đại Mạc Cô Yên quay lưng, tiếp tục mặt đối mặt với Hải Vô Lượng. Hàn Văn Thanh đang lập kế hoạch cho đợt tấn công kế tiếp.
Phương Duệ chẳng dễ gì mới chuồn được nên không dám chạy về chọc cọp. Hải Vô Lượng đứng đằng xa, lượn tới lượn lui để phân tán sự chú ý của địch, hòng tìm kiếm thời cơ cho mình.
Đột nhiên, Đại Mạc Cô Yên bước lùi về sau.
Tất cả mọi người trợn mắt.
Cho dù Đại Mạc Cô Yên bất chấp tất cả mà lao lên, thậm chí không căn thời cơ hợp lý thì cũng không ai bất ngờ, vì như thế mới là Hàn Văn Thanh. Ngược sóng gió mà đi, biết nguy hiểm vẫn vào, con người này biết sợ là gì à?
Nhưng anh lại lùi về...
Đối phương chưa thể hiện rõ ý đồ tấn công, Hàn Văn Thanh đã chọn cách lùi về sau. Cũng có thể anh ngửi thấy mùi đe dọa đâu đó, nhưng cách xử lý này không giống với Hàn Văn Thanh chút nào.
Mà bên kia, Hải Vô Lượng lúc lắc nhảy nhót một hồi cũng dừng lại.
Ủa sao rồi? Khán giả cảm thấy bầu không khí thật quái gở. Muốn hiểu những gì đang xảy ra, buộc phải là cao thủ đỉnh cấp.
"Cái đầu càng lúc càng lạnh, chán chết." Diệp Tu ngồi dưới bỗng lẩm bẩm.
"Sao sao?" Trần Quả vội hỏi. Cô rất cần một người giải thích.
"Phương Duệ lượn qua lượn lại để nhử mồi và thăm dò. Cao thủ đánh nhau là phải nhận định, phán đoán nhiều khả năng từ mọi cử động nhỏ bé nhất của địch. Chuyện Phương Duệ đang làm trông thì đơn giản đấy, nhưng nếu cứ duy trì sẽ gây mất tập trung cường độ lớn cho Hàn Văn Thanh." Diệp Tu nói.
"Tức là, cậu ta muốn rút sức Hàn Văn Thanh?" Trần Quả hỏi.
"Đúng." Diệp Tu gật đầu, "Dĩ nhiên Phương Duệ sẽ không lượn mãi cho Hàn Văn Thanh chóng mặt té xỉu, mà lợi dụng tính tình xưa nay không đổi của ổng, nhử ổng chơi cứng để xử lý mình. Phương Duệ muốn dẫn dụ Hàn Văn Thanh tiếp tục lăn xả, nhưng Hàn Văn Thanh lại chọn cách lùi về."
"Lùi về thì sao?" Trần Quả hỏi.
"Lùi về thì tầm nhìn kéo giãn, không gian mở rộng, có thể quan sát Hải Vô Lượng toàn diện hơn, cũng đỡ tập trung tinh thần hơn." Diệp Tu nói.
"Ồ... Vậy Phương Duệ tiến lại gần rồi lượn tiếp là được?" Trần Quả nói.
"Thì Hàn Văn Thanh lại lùi, kiểu gì cũng không vào góc chết. Chiêu này của Phương Duệ coi như bỏ rồi, làm hoài mất phong độ." Đang nói thì bỗng nhìn thấy diễn biến trong trận, Diệp Tu tự vả, "À thôi, tui không nên đánh giá thấp limit của cậu ta."
Phong độ?
Là cái gì? Ăn vào có zâm hơn không?
Ăn vào không zâm, nên Phương Duệ đách cần phong độ. Hệt như Trần Quả dự kiến, Hải Vô Lượng bước tới trước nhử mồi với tư thế thò đầu thụt cổ, duỗi tay rụt chân như con cua.
Quả nhiên Hàn Văn Thanh cũng như Diệp Tu nói, tiếp tục lùi về sau.
Những người xem hiểu chi tiết bên trong đều lắc đầu chê Phương Duệ kém sang, còn người không hiểu thì hoang mang vô đối. Động tác gì thế này? Hải Vô Lượng đang chuẩn bị cho đòn sát thủ nào đó ghê gớm lắm chăng? Đại Mạc Cô Yên sợ quá nên mới lùi mãi không ngừng?
Một phe cứ tiến, một phe cứ lùi. Đại Mạc Cô Yên buộc phải lùi theo đường cung để không bị ép vào góc chết. Thế là chẳng mấy chốc, hai người rượt đuổi nhau hết nửa vòng bản đồ.
"Dạo này ổng nhịn giỏi thật đấy!" Diệp Tu thốt lên. Nếu là Hàn Văn Thanh ngày trước, Đại Mạc Cô Yên sớm đã dùng nắm đấm thép nện chết Hải Vô Lượng rồi!
"Nếu cứ lòng vòng mãi thì sao?" Trần Quả bèn hỏi.
"Trọng tài sẽ can thiệp." Diệp Tu nói.
"Tên kia chắc không định vờn nhau đến lúc trọng tài ra mặt đâu nhỉ?" Trần Quả cạn lời. Giờ cô đã hiểu vì sao Phương Duệ không thể trở thành át chủ bài một chiến đội. Mất hình tượng quá mà!
"Nó đang thử coi Hàn Văn Thanh nhịn đến bao lâu." Ngụy Sâm bỗng mở miệng.
Diệp Tu gật đầu. Biết rõ đối thủ xử lý chiêu trò của mình dễ như bỡn nhưng Phương Duệ vẫn kiên trì làm tiếp, ý đồ chẳng ngoài như thế. Hắn muốn hành hạ Hàn Văn Thanh bằng ưu điểm no limit của mình. Trông hắn rất nhạt, rất thiếu phong độ, nhưng cách Hàn Văn Thanh cứ lùi, cứ tránh né hắn cũng có đẹp mặt hơn đâu? Có thể nói, Phương Duệ đang phơi bày sự no limit dưới sự dung túng của chính Hàn Văn Thanh. Bản tính không cho phép Hàn Văn Thanh làm vậy, Phương Duệ càng bắt Hàn Văn Thanh phải làm vậy.
Cơ mà cho dù chơi mèo vờn chuột, Hàn Văn Thanh cũng bá khí như một con hổ! Đi hết nửa vòng, bước chân Đại Mạc Cô Yên vẫn vững vàng bình tĩnh, chẳng hề nóng lòng muốn phá cục diện. Lẽ nào hôm nay anh ta thực sự muốn chung chân với Phương Duệ, đạp limit của cả trận đấu xuống một tầm thấp mới?
Các tuyển thủ chuyên nghiệp có hiểu biết về Hàn Văn Thanh đang có tâm trạng rất khó tả. Ông anh tượng trưng cho cả một trường phái hảo hán cương trực nhất Liên minh này, cũng sa đọa thành zâm thủ rồi sao?
Nửa vòng rồi lại nửa vòng, hai nhân vật quay về chỗ cũ. Lời nguyền hai phút một trận đêm nay đã bị phá vỡ bằng một cách không dễ nhìn, đã vậy còn do Hàn Văn Thanh thực hiện. Quả thật, chẳng ai có thể ngờ nổi.
Đi hết một vòng bản đồ, Phương Duệ vẫn chưa cảm thấy đã ghiền. Nhởn nhơ và phè phỡn, Hải Vô Lượng tiếp tục thò đầu duỗi cẳng như muốn tuyên bố đi thêm trăm vòng cũng không vấn đề. Nhưng còn Hàn Văn Thanh? Nếu Hàn Văn Thanh thật sự lùi thêm trăm vòng theo Phương Duệ, một đời anh minh chắc bay theo gió.
Đấy, ai xem hiểu tình hình đều nghĩ thế đấy.
Giờ sao? Khi mọi người ôm tâm trạng phức tạp dõi theo hai cặp chân chuẩn bị cất bước đi vòng thứ hai, sứ giả công lý trên sàn đấu - trọng tài - đã chịu hết thấu.
"Yêu cầu tuyển thủ đôi bên thi đấu với thái độ đúng mực." Tạm thời, hệ thống chỉ cảnh cáo nhẹ.
"Ha ha." Hải Vô Lượng trả lời trọng tài bằng cách cười cười. Hắn dợm dừng chân, bỗng ăn một đấm vào mồm.
"*** móa mắc zại!!!" Hải Vô Lượng văng đi trên dòng chat của Phương Duệ. Hắn chỉ kịp thấy một tấm thẻ vàng sáng lên khi quyền đấm cước đá dồn xuống đầu mình.
Mọi người há hốc mồm.
Phương Duệ có rất ít cơ hội mắng ai đó mắc zại, vì hắn thường mắc zại hết phần người ta rồi. Cơ mà lần này, mọi người cảm thấy Phương Duệ mắng quá đúng...
Bất ngờ lợi dụng thời điểm trọng tài nhắn cảnh cáo và Phương Duệ lo trả lời, Hàn Văn Thanh lao lên cướp combo.
Vinh Quang không có quy tắc tuyển thủ phải dừng thi đấu để đọc chat của trọng tài, nhưng lời của trọng tài dĩ nhiên có sức ảnh hưởng nhất định đến thế trận, nên tuyển thủ đôi bên đều sẽ điều chỉnh ít nhiều khi tin nhắn hệ thống xuất hiện.
Thế là Hàn Văn Thanh chớp luôn cơ hội đè Phương Duệ ra đập, mà Phương Duệ còn đang cười duyên với trọng tài, kiểu gì né kịp?
Đây tuyệt đối là một hành vi zâm không thể tả, từng được Phương Duệ thực hiện hồi đầu game để cắn lén. Giả vờ chat xuyên thế giới với Lâm Kính Ngôn ngoài trận, hắn muốn phân tán chú ý của Hàn Văn Thanh. Còn Hàn Văn Thanh, trick của anh là lợi dụng tích tắc trọng tài can thiệp trận đấu.
"Hàn Văn Thanh... à ừm..." Phan Lâm không biết nên nói cái gì cho phải.
"Kinh nghiệm quá phong phú, anh biết chắc trọng tài sẽ can thiệp, càng biết chắc chuyện gì xảy ra khi trọng tài can thiệp. Và vì thế, anh chớp lấy cơ hội tấn công." Lần này Lý Nghệ Bác chẳng chút đắn đo mà tiếp lời Phan Lâm luôn. Hắn phán với giọng điệu hùng hồn, một chữ cũng không nhắc đến sự thật là Hàn Văn Thanh đã tập kích bằng cách rất zâm.
Lý Nghệ Bác, xuất thân Bá Đồ.
Hàn Văn Thanh, đội trưởng Bá Đồ.
Dứt khoát và thẳng thừng, một lần hiếm hoi thiên vị.
"À ừ... Vâng vâng, kinh nghiệm quá phong phú, thế mà cũng đoán được..." Phan Lâm xuôi theo Lý Nghệ Bác.
"Đọ khả năng nhẫn nhịn, quả nhiên Hàn Văn Thanh vẫn hơn trình. Phương Duệ thiếu tập trung quá, đang đánh tự dưng quay ra cười với trọng tài. Hành động thừa thãi, dẫn đến mất chủ động." Lỡ rồi cho lỡ luôn, Lý Nghệ Bác khen xong Hàn Văn Thanh thì chê tới Phương Duệ. Thật ra hắn nói không hoàn toàn sai, chẳng qua cố tình xóa nhòa tính chất zâm trong lối đánh của Hàn Văn Thanh hôm nay mà thôi.
"Chắc... thắng luôn anh nhỉ..." Phan Lâm nhìn tình hình, nói.
Nhà quyền pháp nổi tiếng cận chiến khỏe, lại giỏi kèm giữ con mồi, vào được combo là giết luôn cũng dễ thấy. Lúc nãy Hàn Văn Thanh để Phương Duệ chạy thoát một lần, còn bây giờ? Lao lên úp sọt khi Phương Duệ mất tập trung, anh đã chiếm thế chủ động vững chắc. Phương Duệ vẫn luôn nhử Hàn Văn Thanh nên cũng có phần chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc lơ đãng vì thông báo của trọng tài đã lật đổ toàn bộ. Bị cảnh cáo, hắn nghĩ không chơi tiếp kiểu này được nữa, ai ngờ Hàn Văn Thanh bất ngờ cho hắn ăn đấm ngay ở khoảnh khắc đình trệ bé tẹo này. Nhịn suốt một vòng bản đồ vờn qua vờn lại, Hàn Văn Thanh quyết định xả lũ...
Zâm hay không zâm chưa bao giờ là điều Phương Duệ quan tâm. Mắng Hàn Văn Thanh đến mức ăn thẻ vàng, kỳ thực Phương Duệ đang tự trách mình. Thời điểm quá dễ chơi zâm như thế, hắn lại sơ sẩy.
Hắn sai rồi! Hắn zâm chưa đủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.