Dịch bởi Lá Mùa Thu
Chưa vào trận, thậm chí chưa lên sân, màn trào phúng nhau đã bắt đầu. Pha này Trương Giai Lạc bị xoáy một cú quá đau, nhân viên nhà thi đấu đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn.
Cơ mà dàn tướng Bá Đồ đã qua lại với Diệp Tu từng ấy năm rồi, biết hắn lắm rồi. Trương Giai Lạc có tì vết to đùng cho người ta troll, Diệp Tu không xoáy một cú mới là lạ. Thế nên tuy Trương Giai Lạc tỏ vẻ căm hờn, tâm trạng toàn quân Bá Đồ cũng không dao động quá lớn. Quen nhau quá mà, có troll ác đến cỡ nào cũng là bạn bè chọc ngoáy lẫn nhau thôi. Xem đi kìa, Diệp Tu vừa nói xong, đội hình Bá Đồ có người suýt nữa phụt cười luôn. Lâm Kính Ngôn chứ ai?
"Khụ!" Thấy Trương Giai Lạc quay đầu nhìn mình, Lâm Kính Ngôn vội hắng giọng, đưa tay vờ đẩy kính mắt hòng che giấu.
"Anh bị cận hồi nào vậy?" Đứng ngang với anh bên Hưng Hân, vừa khéo chính là Phương Duệ. Phương Duệ không qua lại với Bá Đồ từ thời xửa xưa, nhưng lại là hợp tác nhiều năm với Lâm Kính Ngôn, thân thiết miễn bàn.
"Kính không độ." Lâm Kính Ngôn lại đẩy kính, nói.
"Giả danh trí thức hả?" Phương Duệ nói.
"Nhìn được mà ha?" Lâm Kính Ngôn có vẻ rất hài lòng với món phụ kiện mới. Bỗng nhiên, từ phía sau Phương Duệ vang lên giọng một người: "Ủa ông là lưu manh mà, lưu manh sao lại giả danh trí thức?"
Bánh Bao. Chơi lưu manh còn phải có quy tắc nghiêm ngặt, chỉ có thể là Bánh Bao.
"Lưu manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/819897/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.