Chương trước
Chương sau
Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Cơ hội!" Phan Lâm lập tức kêu to. Vừa dứt lời, hắn lại thộn mặt. Có chắc đó là... một cơ hội không?
Đám tuyển thủ nhiều kinh nghiệm và hiểu rõ Hoàng Thiếu Thiên như Diệp Tu đã nhìn ra từ phút đầu tiên. Đây không phải thính! Đây chính là bả. Nếu lợi dụng sơ hở này để tấn công, e rằng chỉ một chiêu thôi là bị Hoàng Thiếu Thiên đột kích mạnh mẽ ngay. Nhưng nếu phát hiện có bẫy và không bước vào? Thì Hoàng Thiếu Thiên sẽ lợi dụng ngược khoảng trống để điều chỉnh tiết tấu. Trước đó hắn tấn công quá dồn dập, khoảng nghỉ này xuất hiện ngay đúng lúc combo không thể tiếp tục. Dù đối thủ phản kích hay không phản kích, Hoàng Thiếu Thiên cũng đều có thể xây dựng lại combo, tóm lại cách nào hắn cũng được lợi.
Lạy!
Mọi người âm thầm quỳ bái.
Chủ nghĩa cơ hội, nếu tưởng rằng đó chỉ là chớp lấy sơ hở từ đối thủ thì quá nông cạn. Chọn thời điểm để lộ sơ hở của chính mình cũng là một cơ hội tuyệt vời. Nếu để lộ sớm hơn chút hay trễ hơn chút, e rằng khó thể tạo nên hiệu ứng hoàn hảo như hiện tại.
Nếu là mình, mình sẽ xử lý ra sao?
Các tuyển thủ chuyên nghiệp nhìn ra cái ảo bên trong sơ hở kia đều trầm ngâm nghĩ ngợi. Trong trận, Đường Nhu chẳng có quá nhiều thời gian như họ. Sơ hở lộ ra chỉ trong nháy mắt, nào sẽ tồn tại quá lâu?
Cơ hội phản kích!
Đối với Đường Nhu, bốn chữ trên thật quá hấp dẫn. Vừa thấy sơ hở, cô liền tấn công theo bản năng.
Hàn Yên Nhu mới nhích cổ tay, Hoàng Thiếu Thiên đã chú ý thấy. Hắn khá chắc chắn với kết quả này, bởi ai cũng biết, thẳng thắn và cứng cỏi luôn là phong cách nhất quán của Đường Nhu.
Mau nào!
Chuyện trong dự đoán, Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên phải chuẩn bị sẵn phương án xử lý. Dạ Vũ Thanh Phiền cũng khẽ lật cổ tay. Song, động tác nhấc tay của Hàn Yên Nhu bỗng gấp gáp hẳn, lực nhấc tay thôi mà mạnh mẽ như thể dùng hết sức cả người, có cảm giác như chiến mâu cũng muốn văng đi.
Đây là...
Hoàng Thiếu Thiên cau mày. Hắn lường trước Đường Nhu sẽ lợi dụng cơ hội phản công, chỉ không ngờ cô sẽ phản công kịch liệt đến vậy, chơi lớn đến vậy!
"Giỏi!" Dưới sân, Diệp Tu bật thốt với lời khen ngợi. Từ lúc Hoàng Thiếu Thiên lộ sơ hở đến lúc Đường Nhu thừa cơ tấn công chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, hai hành động gần như xảy ra cùng lúc, ai kém mắt tí sẽ tưởng hắn đang khen Hoàng Thiếu Thiên chứ không phải Đường Nhu.
Lúc này trong trận, Hàn Yên Nhu nhảy vọt lên cao.
Hào Long Phá Quân!
Nắm bắt sơ hở ở cự ly gang tấc, Long Nha vừa nhẹ vừa nhanh mới là chiêu tiện tay nhất. Hăng hơn thì dùng Lạc Hoa Chưởng, hoặc Bá Toái quét ngã cũng là lựa chọn không tồi. Đường Nhu lại chơi hẳn đại chiêu, bất kể cô có mê Hào Long Phá Quân đến mấy cũng hơi bị thiếu logic. Thao tác đại chiêu phức tạp nên luôn cần kỹ năng cấp thấp làm nền, thường chỉ được dùng khi chắc chắn trúng, vậy mà Đường Nhu vẫn quyết tâm chọn đại chiêu để chớp lấy sơ hở ngắn ngủi, phải nói rằng cô thật sự rất tự tin. Cô không hề do dự dù chỉ một giây, không hề lo lắng tốc độ tay của mình có sẽ thao tác kịp lúc.
Và cô đã làm kịp.
Hào Long Phá Quân!
Hỏa Vũ Lưu Viêm vút lên mang theo cơ thể Hàn Yên Nhu, thế đến mạnh mẽ cực độ, khuấy động cả một vùng sương mù.
Né gấp!
Đại chiêu quá mạnh, Hoàng Thiếu Thiên cũng phải luống cuống tay chân.
Lực xung kích của Hào Long Phá Quân không chỉ nằm ở đầu mũi mâu. Đầu mũi mâu là điểm đột phá với uy lực cực mạnh, cuốn theo không khí xung quanh như cơn lốc, cơn lốc này lại bị ảnh hưởng bởi cú đâm từ mũi mâu mà sản sinh sát thương AoE.
Trên bản đồ này, sương mù càng tôn rõ phạm vi sát thương cuối của Hào Long Phá Quân. Mũi mâu xoáy xuyên màn sương, khiến chúng cuồn cuộn lưu chuyển.
Vút!
Ánh kiếm lóe lên, nhưng không phải công kích Hàn Yên Nhu mà hướng về phía bên.
Tam Đoạn Trảm.
Để né tránh Hào Long Phá Quân, Hoàng Thiếu Thiên vội dùng kỹ năng di chuyển nhanh nhất hắn có trong tay lúc này. Hắn chỉ kịp né hiểm mũi mâu và bị luồng khí lưu mãnh liệt đẩy cho lảo đảo. Hoàng Thiếu Thiên thao tác cực tốt, Dạ Vũ Thanh Phiền ổn định cơ thể ngay khi hit Tam Đoạn Trảm thứ hai chém ra. Tuy nhiên, nếu muốn dùng hit thứ ba bắt kịp tiết tấu tấn công của Hàn Yên Nhu thì không thể, bởi tốc độ di chuyển của Hào Long Phá Quân cũng cực cao.
"Ầy!" Dưới sân, Diệp Tu bỗng kêu lên trong tiếc nuối.
"Sao sao?" Trần Quả hỏi.
"Thiếu một chút! Thiếu một chút là trúng rồi, cứ đuổi theo Tam Đoạn Trảm với bẻ góc tí là được mà." Diệp Tu nói.
Trần Quả nghệch mặt ra.
Tình huống đó còn muốn bẻ góc? Người chứ có phải thánh đâu, Diệp Tu đòi hỏi cái gì?
"Mày yêu cầu hơi bị cao." Ngụy Sâm bên cạnh cũng nghĩ như cô.
"Tiểu Đường không ngại yêu cầu cao đâu." Diệp Tu nói.
"Ok..." Mọi người đành phải thừa nhận lời hắn là đúng.
"Chú mày thì sao? Chú mày làm được không?" Trần Quả đột nhiên hỏi.
"Tui sẽ thử." Diệp Tu trả lời. Có thể thấy hắn cũng không nắm chắc 100%, vì khoảnh khắc kia thật sự quá ngắn ngủi.
Hào Long Phá Quân rốt cuộc không trúng mục tiêu, nhưng dụng ý để lộ sơ hở của Hoàng Thiếu Thiên đã bị lối đánh phóng khoáng của Đường Nhu phá vỡ.
Trùng hợp do tính cách thôi, hay Đường Nhu nhìn ra?
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tranh thủ thảo luận vài câu, nhưng sự thật nhanh chóng chứng minh rằng việc họ làm là vô nghĩa. Hoàng Thiếu Thiên chẳng buồn nghĩ ngợi, chat lên luôn: "Dũng cảm lắm!"
"Chơi một trò hai lần, không chán à?" Đường Nhu hỏi ngược.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lập tức ngậm miệng. Câu chat của Đường Nhu đã trả lời cho mọi thứ.
"Ha ha, rõ lắm à?"
"Xem ra anh đánh giá thấp cô em rồi."
"Sắp tới anh phải chú tâm hơn chút!"
"Xem kiếm!"
Soạt soạt soạt soạt, bốn câu liên tục nhảy lên kênh chung, Hoàng Thiếu Thiên vào mode bắn rác. Khi hắn thét to "Xem kiếm", Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay Hàn Yên Nhu cũng đâm tới.
Đường Nhu thuộc trường phái hành động, đâu rảnh dừng tay thưởng thức lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên. Từ lúc hắn chat câu đầu tiên, Hàn Yên Nhu đã xoay người, tiếp tục tấn công trong bối cảnh bốn dòng chữ nhảy liên tục.
Vút vút vút vút.
Bốn hit đâm liền mạch.
Long Nha kèm một hit thường, thêm Đâm Liên Tiếp, đổi bốn hướng khác nhau bởi Dạ Vũ Thanh Phiền đều thành công né toàn bộ.
Hoàng Thiếu Thiên cũng là một đại thần mà Đường Nhu tiếp xúc từ rất sớm, thậm chí còn gặp ngoài đời. Chẳng qua khi đó, Đường Nhu vẫn chưa có khái niệm về giới chuyên nghiệp, trình Vinh Quang còn thấp, cô chỉ biết Lưu Mộc cùng đánh phó bản với mình là một cao thủ, nhưng cao tới đâu thì chẳng rõ. Cơ mà có một đoạn tên này nhao nhao với Bánh Bao, nên ấn tượng đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên để lại cho Đường Nhu là một người chẳng hơn Bánh Bao là mấy.
Nhưng hiện tại, Đường Nhu đã biết Hoàng Thiếu Thiên mạnh cỡ nào.
Solo đến lúc này, Hàn Yên Nhu thậm chí không tích nổi một Huyễn Văn ma pháp. Hoàng Thiếu Thiên luôn né chiêu chứ không hề đỡ đòn. Đó là cách đánh hợp lý với pháp sư chiến đấu trên lý thuyết vì sẽ ngăn cản Huyễn Văn sinh ra, nhưng trong thực tế, có mấy ai sẽ thực hiện hoàn hảo từ đầu đến chót như hắn?
Đường Nhu thật sự mở rộng tầm mắt rồi.
"Sao sao, có cảm thấy thiếu thiếu gì không?" Ấy vậy mà tên kia còn rảnh tay vừa đánh vừa chat.
"Một thứ siêu quan trọng với pháp sư chiến đấu!"
"Chính là Huyễn Văn đó, Huyễn Văn ma pháp đó."
"Cô em là pháp sư chiến đấu mà! Ơ, Huyễn Văn ma pháp của cô em đâu rồi nè?"
Hoàng Thiếu Thiên vừa đâm chém vừa lải nhải. Phong cách lời rác rưởi của hắn đúng là lấy số lượng đè chất lượng, nội dung chẳng bao nhiêu, gần như có sao nói vậy, không có cũng cố tìm cái để nói. Có khi hợp để troll, có khi không, thậm chí có khi nghe như thiếu não...
Thái độ vênh váo của hắn lúc này làm người ta rất ngứa mắt, nhưng những gì hắn nói đều là sự thật, mức độ trào phúng rất cao.
"Thế thì sao?" Nhưng Đường Nhu chỉ thản nhiên hỏi ngược.
Thế thì sao?
Ừ, thế thì có sao?
Thiếu Huyễn Văn ma pháp, pháp sư chiến đấu vẫn đánh đấm như thường! Những lời troll của Hoàng Thiếu Thiên không hề làm Đường Nhu lo lắng hay dao động. Cô chỉ càng thêm tấn công chặt chẽ.
"Cứng nhỉ? Hiếm thấy đấy!" Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa ngừng nói. Thật ra xét trên phương diện bắn rác, Hoàng Thiếu Thiên cũng là con người vững chí không sờn lắm. Muốn làm hắn nản lòng mà im lặng là chuyện khó bằng trời.
Đường Nhu mặc kệ, chỉ tập trung tấn công, tấn công liên tục.
Hoàng Thiếu Thiên cũng duy trì tiết tấu của mình. Không hoàn toàn lược bỏ việc đỡ đòn, nhưng pháp sư chiến đấu chỉ có vài kỹ năng sản sinh Huyễn Văn, Hoàng Thiếu Thiên đều chú ý né tránh. Cứ thế, hắn khắc chế sức mạnh của Hàn Yên Nhu, cộng thêm quan sát thế tấn công của cô để khiêu khích, tìm kiếm cơ hội hình thành combo.
"Chỉ đạo Lý, anh có cảm giác thấy Hoàng Thiếu Thiên hôm nay đánh rất cẩn thận và bảo thủ không?" Phan Lâm bỗng lên tiếng.
"Dĩ nhiên mà! Anh ta đâu chỉ cần thắng trận này, còn một đối thủ đang chờ tiếp chiến kìa!" Lý Nghệ Bác nói.
"Đường Nhu của Hưng Hân đúng là một tuyển thủ không nhường nhịn ai, Hoàng Thiếu Thiên lùi bao nhiêu, cô ấy hăng hái tiến lên bấy nhiêu." Phan Lâm nói.
"Ừm... Chúng ta xem kỹ hơn hẵng nói..." Lý Nghệ Bác như đang nghiền ngẫm gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.