Chương trước
Chương sau
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Kết thúc hai phần đấu cá nhân, Hưng Hân tạm dẫn trước 3 - 2, nhưng phần lôi đài có Vương Kiệt Hi đã thay đổi bầu không khí nhà thi đấu. Khán giả phấn khích hệt như Vi Thảo đang dẫn trước 5 - 0 vậy.
Bầu không khí ấy làm Trần Quả cảm thấy bực lắm.
Rõ ràng Hưng Hân mới là người dẫn trước cơ mà, rõ ràng phần đoàn đội vẫn chưa đánh cơ mà? Sao fan Vi Thảo cứ như thắng luôn rồi thế này?
Chỉ vì Vương Kiệt Hi thôi sao?
Trần Quả nhìn khán giả sân nhà xung quanh mình. Quả thật, ánh mắt tất cả bọn họ đều tập trung vào đội trưởng Vương Kiệt Hi. Chỉ cần Vương Kiệt Hi đánh lôi đài, chỉ cần Vương Kiệt Hi đánh đoàn đội, họ sẽ tự tin vô đối. Lòng tin đó, Trần Quả thấy hơi bị mù quáng. Vi Thảo có thành tích lôi đài xuất sắc thật đấy, nhưng trình đoàn đội mùa này có mạnh đâu?
Tiếng hô hào ầm ĩ kéo dài gần hết thời gian nghỉ ngơi giữa trận, đến mức Hưng Hân gặp khó khăn khi trò chuyện vì quá ồn. Cái luật cho phép các chiến đội về phòng trong thời gian nghỉ ngơi, gặp những tình huống như giờ chắc hữu ích lắm.
"Cái lũ hớn một cách vô duyên cớ này, phải cho chúng ngậm miệng!" Phương Duệ tỏ thái độ. Mọi người đều hiểu hắn đang nói gì.
"Đừng để ảnh hưởng tâm trạng. Thấy tui tới sân nhà Bá Đồ không? Cực kỳ bình tĩnh." Diệp Tu nói.
"Thôi chú mày để người khác lên tiếng thì hợp lý hơn." Trần Quả nói.
"Sự thật khách quan thôi mà! Ai lên tiếng chẳng thế?" Diệp Tu nói.
"Nghe chú mày nói xong, hết ai còn động lực học hỏi. Không tin chú mày hỏi thử?" Trần Quả nói.
"Hết sạch." Phương Duệ nói.
"Ha ha." Đường Nhu cười.
"Bánh Bao, im!" Thấy Bánh Bao định mở miệng, Trần Quả lập tức cản.
"Thôi ok, nếu mọi người đều ghét cái thái độ, vậy mình vào đoàn đội húc chết chúng nó đi! Focus Vương Kiệt Hi." Diệp Tu nói.
"Chú mày điên à?" Trần Quả kêu lên.
Kiều Nhất Phàm bỗng rụt rè giơ tay hỏi: "Trận này chúng ta toàn train focus Vương Kiệt Hi mà ạ?"
"Hở?" Trần Quả thộn mặt, phát hiện mình ăn troll...
"Chuẩn bị lên sân đê!" Diệp Tu vội la lớn.
Trận Hưng Hân vs Vi Thảo đã đến thời khắc quyết định. Mười tuyển thủ nối nhau lên sân.
Hưng Hân: Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Đường Nhu, An Văn Dật, Kiều Nhất Phàm.
Vi Thảo: Vương Kiệt Hi, Hứa Bân, Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Lương Phương.
"Ồ, hai đội đều không điều chỉnh nhiều, là đội hình thường dùng nhất." Nhìn danh sách ra trận, Phan Lâm bắt đầu nhận xét.
"Hưng Hân có một chỗ điều chỉnh. Đường Nhu lên đầu, Kiều Nhất Phàm xuống thứ sáu." Lý Nghệ Bác nói.
"Xem ra họ muốn tấn công mạnh?" Phan Lâm nói.
"Có vẻ là vậy." Lý Nghệ Bác gật đầu.
"Ha ha ha, tổng tấn công trên sân khách? Khí phách nhỉ?" Nguyễn Thành cười. Ai cũng nghe ra trong tiếng cười đó sự khinh thường Hưng Hân không biết tự lượng sức.
"Bên phía Vi Thảo, hôm nay Viên Bách Thanh cầm mục sư Đông Trùng Hạ Thảo. Đây cũng là một dấu hiệu Vi Thảo muốn đánh thiên về tấn công." Phan Lâm nói.
Nghề trị liệu ở chiến đội Vi Thảo là một điểm vô cùng đặc biệt. Người cầm trị liệu chơi đến hai nhân vật, tùy trận mà chọn mục sư hay sứ giả thủ hộ. Đối thủ cũng có thể theo đó suy đoán hướng chiến thuật của Vi Thảo.
"Sân nhà Vi Thảo mà, sao ưu tiên phòng thủ được?" Nguyễn Thành nói.
"Vâng, xem ra đây sẽ là một trận đôi công kịch liệt. Thật đáng mong đợi!" Phan Lâm nói.
Giữa tiếng trò chuyện của các bình luận viên, tuyển thủ trên sân đã bắt tay xong, chia nhau vào phòng đấu, quẹt thẻ chờ đếm ngược.
"Chúng ta cùng xem bản đồ Vi Thảo chọn nào." Phan Lâm nói.
"Đấu Trường Trên Không?!" Lý Nghệ Bác ngẩn người.
Đấu Trường Trên Không có thể tính là một bản đồ đấu đoàn cực kỳ đơn giản. Nó được cấu tạo bởi một yếu tố địa hình duy nhất: Vòng bao ngoài với bậc thang khán đài từ cao xuống thấp, bên trong có bậc thang từ thấp lên cao dẫn đến sàn đấu chính giữa.
"Tấm bản đồ này... khó thể lợi dụng địa hình để bố trí chiến thuật quá phức tạp." Lý Nghệ Bác nói.
"Sự trái ngược về cao thấp của bậc thang khán đài và bậc thang sàn đấu thì sao? Vi Thảo có nghiên cứu gì đặc biệt không nhỉ?" Phan Lâm nói.
"Ừm..." Lý Nghệ Bác cố lục lọicác trận đấu của Vi Thảo trong trí nhớ, không tìm thấy kết luận gì.
"Có thể thấy rõ quyết tâm tổng tấn công của Vi Thảo rồi!" Nguyễn Thành nói.
"Chúng ta cùng xem họ sẽ làm thế nào!" Lý Nghệ Bác có vẻ đồng ý với Nguyễn Thành.
Mười nhân vật nhanh chóng tải xong bản đồ, spawn tại vị trí đấu sĩ ra trận ở hai đầu đấu trường. Sàn đấu nhô cao chính giữa chắn tầm nhìn, không ai nhìn thấy đối thủ. Tuy nhiên nếu so với vị trí spawn thường thấy trong các trận đoàn đội, khoảng cách giữa hai đội hiện đang rất gần nhau.
"Đấu Trường Trên Không? Sao, muốn lên đấu trường phân thắng bại trực tiếp luôn?" Diệp Tu chat trên kênh chung. Các nhân vật Hưng Hân đứng im không hành động.
"Hay lão Vương này, cậu lên đó, mình đánh một trận, ai thua GG cả đội, chơi không?" Không thấy bên kia trả lời, Diệp Tu tiếp tục khiêu khích.
Chiến đội Vi Thảo vẫn chẳng hề phản ứng, mà khán giả ngoài trận đã sắp bạo động.
"Giờ em hiểu sao Bá Đồ hận ảnh rồi." Đường Nhu nói.
Thua Diệp Tu và Gia Thế ba lần coi như nhịn, nhưng quan trọng là thua dưới cái sự trào phúng này, uất ức đâu chịu nổi? Thái độ láo tró như hắn thường chỉ thấy ở những kẻ đóng vai ác, đến cuối phim chắc chắn sẽ bị vai chính ngay thẳng, chính trực bộp sml. Ai ngờ vai chính đánh không lại, còn bị vai phụ bộp ngược, chời má cái phim! Coi muốn nôn, vậy mà phim nó chiếu suốt ba năm liền! Chiến đội Bá Đồ thống hận con người này, thật vô cùng hợp lý.
Như fan Vi Thảo giờ nè, nổi điên hết. May sao tuyển thủ trong trận vẫn rất bình tĩnh, không ai nói tiếng nào trên kênh chung. Họ chỉ lẳng lặng chấp hành chiến thuật đã train từ trước.
"Không lẽ muốn anh chấp cậu một tay?" Diệp Tu vẫn đang nói.
"Thôi đi, nói nhảm nhiều quá làm gì?" Vương Kiệt Hi rốt cuộc trả lời một câu, bật toàn bộ lời rác rưởi của Diệp Tu.
Thế là Diệp Tu chat lên một emo thở cái phào: "Tưởng các cậu quên vào trận chứ!"
"Đây, bọn tôi có vào!" Vương Kiệt Hi lại đáp. Năm người Vi Thảo cùng lúc này xuất hiện ở một trong bốn cạnh sàn đấu, từ trên nhìn xuống năm người Hưng Hân.
"Đứng yên hết, để tụi nó xuống!" Diệp Tu ra lệnh ngay trên kênh chung.
Vi Thảo bất ngờ làm hệt như lời hắn nói, cùng nhau lao xuống bậc thang.
"Ý, xuống thật à? Vậy mình chạy!" Diệp Tu tiếp tục hò hét trên kênh chung.
Năm người Hưng Hân quay đầu leo lên bậc thang khán đài sau lưng. Vị thế cao thấp giữa hai đội hoán đổi.
"Bắn!" Thời điểm Diệp Tu chat cũng là lúc Mộc Vũ Tranh Phong nổ phát súng đầu tiên cho trận đoàn đội đêm nay.
Pháo bay xuống kéo theo chiếc lưỡi lửa phừng cháy. Năm người Vi Thảo tản ra, không ai dính đạn. Đội hình Vi Thảo không có tay đấm tầm xa đủ chơi đôi công với bậc thầy pháo súng, nên Hưng Hân đang chiếm cao điểm có vẻ như lợi thế hơn.
"Từ trên cao đánh xuống thấp luôn có ưu thế nhất định. Nếu hai đội muốn cướp cao điểm để phân thắng bại thì bản đồ này khá phức tạp. Khắp bản đồ toàn là bậc thang, rất cần yếu tố dàn trải tấn công và phòng thủ riêng biệt, ở đây không thể xác lập ưu thế chỉ bằng việc chiếm một cứ điểm như các bản đồ khác được." Lý Nghệ Bác bình luận thế trận trước mắt.
"Đúng vậy, tạm thời Hưng Hân đang ở cao hơn, nhưng Vi Thảo đổi vị trí phát là đứng ngang Hưng Hân ngay." Phan Lâm nói.
"Vì thế, chiến trường thực thụ trên bản đồ này sẽ không diễn ra theo chiều dọc bậc thang, mà là cuộc chiến chiều ngang." Lý Nghệ Bác nói.
"Anh nói phải lắm. Đó là kế hoạch của Vi Thảo, vì vậy họ không quá lo ngại việc Hưng Hân tạm chiếm cao điểm."
"Thấp điểm nằm ở vòng bao phía trong, chu vi không rộng, Hưng Hân không thể áp chế mãi bằng cao điểm được." Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, Vi Thảo đang di chuyển tại vòng bao phía trong, muốn kéo khoảng cách cho đứng ngang Hưng Hân."
"Đây, vị trí này, có thể leo lên rồi."
"Hay lắm! Vi Thảo bắt đầu leo lên cao! Hai đội sắp chiến nhau theo chiều ngang trên bậc thang, mỗi bậc thang sẽ gây nên khác biệt độ cao, dẫn đến rất nhiều vấn đề. Ắt hẳn Vi Thảo đã train chuyên cho việc này, và đó có lẽ cũng là lý do họ chọn bản đồ Đấu Trường Trên Không. Yeah, Vi Thảo tăng tốc rồi! Phắc!" Lý Nghệ Bác nói high quá, buột miệng buông lời thô tục trên sóng trực tiếp, làm tổ ghi hình hết hồn. Đúng một chữ, nói xong là thôi, Lý Nghệ Bác tự bịt miệng luôn.
Bởi Vi Thảo leo lên cao, nhưng Hưng Hân lại chạy xuống thấp.
Từ kênh đoàn đội Hưng Hân, khán giả đã thấy rõ ý đồ của họ.
Sàn đấu chính giữa!
"Sàn đấu chính giữa... Nếu muốn cướp cao điểm, đây mới thật sự là vị trí ổn định nhất. Khác với thềm khán đài vòng ngoài, nó là cao điểm đối với vòng trong, xung quanh đều thấp hơn nó. Đứng ở đây, sẽ không bị Vi Thảo kéo giãn khoảng cách theo hướng ngang để phá cao điểm như lúc nãy." Phan Lâm làm một tràng.
"Ồ! Vi Thảo cũng phản ứng cực nhanh. Họ lập tức lùi về."
"Ý đồ hai đội giống nhau! Đều nhắm vào sàn đấu chính giữa!"
"Thì ra đó chính là nơi quyết đấu cuối cùng? Bậc thang dẫn lên sàn đấu không nhiều bằng bậc thang khán đài, nhưng cũng đủ tạo thành chiến trường cho mười người chiến nhau."
"Ồ không! Chưa lên tới sàn đấu, hai bên đã đồng thời phát động tấn công!"
"Họ muốn đánh để ngăn đối phương chạy nhanh hơn mình!"
Và cứ thế, hai đội chính thức khai chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.