Edit & beta: Lá Mùa Thu
An Văn Dật sửng sốt lặng người, đang định lên tiếng thì Trương Tân Kiệt đã đi mất.
Một câu nhận xét chỉ như thuận miệng, nhưng được nói bởi Trương Tân Kiệt, nó chắc chắn không phải một lời tâng bốc xã giao đơn thuần. Đội phó Bá Đồ xưa nay tác phong nghiêm cẩn, một khi đã nói, nhất định phải có đủ căn cứ mới nói.
Kỳ thực đồng đội cũng ủng hộ, động viên An Văn Dật rất nhiều. An Văn Dật cảm động, vì đó mà nỗ lực, nhưng trong lòng dẫu sao vẫn cứ rung rinh. Sự rung rinh ấy lan tràn theo từng trận thua của Hưng Hân, khiến An Văn Dật không ngừng tự vấn, hoài nghi bản thân.
Cậu quá lý trí, lý trí đến mức sự quan tâm đến từ chiến đội cũng không thể triệt để xóa tan hoang mang đáy lòng.
Thế rồi hôm nay, Trương Tân Kiệt, tuyển thủ cậu sùng bái nhất, nổi danh nghiêm cẩn nhất Liên minh, đã ở vào thời điểm cậu cần nhất, nói lên điều cậu muốn nghe nhất.
Bao nhiêu hoang mang, bao nhiêu mông lung cứ thế mà tan biến. Có lẽ, đây chính là cơ duyên khó gặp.
Mình ổn, mình chắc chắn ổn, vì ngay cả Trương Tân Kiệt cũng cảm thấy mình ổn cơ mà, thì sao có thể sai được?
Lòng An Văn Dật tràn đầy khẳng định. Cậu ngẩng cao đầu, đối diện với mỗi một tuyển thủ Bá Đồ, mỉm cười với họ, bắt tay với họ.
Hưng Hân cuối cùng thua 2 - 8 dưới tay Bá Đồ. Trận đấu được chọn phát sóng trực tiếp nhưng thật ra không có quá nhiều điểm sáng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/819726/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.