Chương trước
Chương sau
Khán giả ai nấy nhìn nhau.
Hệt như Lữ Bạc Viễn phát hiện, do trình quá cao nên y mới trúng Tập Kích Gối Cường Lực. Nếu là người chơi thường, cú Quăng Ném lúc nãy đã có thể cho Bánh Bao Xâm Lấn cạp đất. Khán giả đều là người chơi thường. Họ nhìn cái cảnh Vân Sơn Loạn khuỵu gối ngửa người, giơ tay đầu hàng mà wtf.
Khi Lữ Bạc Viễn đang thầm chửi Bánh Bao làm clgt, khán giả bên ngoài cũng đang tự hỏi Lữ Bạc Viễn làm clgt.
Mà một Lữ Bạc Viễn vốn rất kiệm lời khi đánh, bây giờ lại gầm rú trên kênh chat, hỏi ngược người ta một câu "Bị thần kinh hả ba?" Ê, công kích cá nhân kìa!
Sao Lữ Bạc Viễn như phát rồ thế này?
Không chỉ khán giả nghĩ vậy, cả bình luận viên Phan Lâm trên tivi cũng tỏ ý ngạc nhiên. Hôm nay Lữ Bạc Viễn như đổi tính ấy?
"Bình tĩnh đi!" Bất ngờ nhất trong các bất ngờ, đối thủ Bánh Bao bên kia bỗng cất tiếng răn dạy.
"Rối cả lên như thế, còn thể thống gì?" Bồi thêm câu nữa, không biết Bánh Bao học ở đâu ra được hai câu phê bình.
"Ụ óa!" Lữ Bạc Viễn hét. Cờ hó này còn dạy đời mình nữa hả? Mình là đối thủ nó, nó là đối thủ mình, ok? Tao rối lan quyên gì mày? Mà tao cũng có rối éo!
Bánh Bao giáo huấn người ta mà tay cũng không ngừng. Gạch không trúng? Không sao, còn Ném Cát!
Lữ Bạc Viễn có hơi mất bình tĩnh, nhưng thực sự chưa đến mức rối. Vân Sơn Loạn vẫn khéo léo né chiêu. Sau Ném Cát, Bánh Bao Xâm Lấn đến càng gần hơn. Có điều Vân Sơn Loạn là nghề tay ngắn, thấy đối thủ đến gần còn mừng không kịp. Y chẳng tránh né Bánh Bao, chỉ chăm chú quan sát cử động của ku cậu. Y không muốn chiếm chủ động nữa, y sẽ về với đấu pháp đúng nghề: Ra tay sau mà được lợi. Để xem cậu ta định giở trò gì rồi tính!
Dưới tiết tấu cố ý thả chậm của Lữ Bạc Viễn, Bánh Bao Xâm Lấn lao đến sát bên Vân Sơn Loạn.
Cục Gạch!
Lữ Bạc Viễn tức nổ phổi.
Giống loài mang tên "cooldown xong dùng ngay" là có thiệt!
Nếu thật gặp phải người chơi kiểu đó, tính toán tiết tấu là việc rất phiền. Tập Kích Gạch là kỹ năng không thấp mà cũng chẳng cao, lưu manh chỉ cần chuyển chức sẽ học được. Cooldown rất ngắn, cộng thêm tình yêu bất diệt của Bánh Bao đối với nó, muốn nhẩm thời gian cooldown liên tục sẽ rất mất tập trung.
Có phải đấy chính là âm mưu phía sau?
Kỹ năng Tập Kích Gạch không gây sát thương cao, nhưng vì debuff mà không thể không né. Bánh Bao chọi gạch liền tù tì, bắt đối thủ phòng bị theo không ngừng nghỉ, rõ ràng là phân tán sức chú ý của đối thủ. Mà từ đầu tới chót, Bánh Bao toàn chơi chiêu lung tung. Ai đánh với ku cậu, chỉ cần mất chú ý một tẹo sẽ ăn cám ngay!
Bóng đèn trên đầu Lữ Bạc Viễn bừng sáng. Ê hình như mình mò ra cách nó nghĩ rồi!
Nhưng nó Tập Kích Gạch một cách bất kể tình huống như thế, chẳng phải vừa quấy rối mình tập trung, vừa nhiễu loạn tiết tấu chính nó sao? Sử dụng kỹ năng luôn phải tính toán thời cơ. Có vài lúc, dùng kỹ năng khác sẽ gây hiệu ứng tốt hơn. Bánh Bao lại cứ khăng khăng xài gạch, chẳng phải lợi bất cập hại sao?
Lĩnh ngộ được một chút vi diệu trong cách nghĩ của Bánh Bao, Lữ Bạc Viễn lại bắt đầu thấy mông lung. Y không ý thức được rằng, y đang trượt dài trên một con đường đáng buồn: Mày mò tư duy Bánh Bao, tìm cách giải thích hợp lý theo tư duy người thường. Đó là việc mà Diệp Tu, người đầy kinh nghiệm hơn cả Lữ Bạc Viễn, mò hết hai năm vẫn không mò ra.
Có điều vì sao Bánh Bao thích gạch thì Diệp Tu biết nè! Là tại vì gạch rất dễ kiếm, không gây chú ý, táng xong ném phăng là hủy luôn hung khí phạm tội...
Nếu Lữ Bạc Viễn muốn dùng kiến thức Vinh Quang để soi Bánh Bao, chỉ có một kết quả chờ đợi y: Càng nghĩ càng xa, càng đi càng lạc. Đấu pháp chính thống của nhu đạo là ra tay sau mà được lợi, nhưng đấu pháp ấy cần thực hiện trên cơ sở thông hiểu, đoán biết đối thủ. Phải chính xác, phải quyết đoán. Mắt phải nhanh, tay phải chuẩn! Nhưng lúc này, người Lữ Bạc Viễn muốn tìm hiểu là Bánh Bao, ku Bánh Bao đến từ sao Hỏa mà Diệp Tu tìm hai năm vẫn không hiểu nổi ấy.
Cho nên y đành thua cuộc.
Thua một cách ngu ngơ, thua mà chả hiểu vì sao thua. Tận khi Vân Sơn Loạn ngã xuống, Lữ Bạc Viễn mới bơi khỏi một trời u mê mang tên Bánh Bao.
Ơ, thua rồi?
Lữ Bạc Viễn trố mắt. Y có ảo giác thời gian còn rất dài, HP còn rất nhiều. Quả nhiên, nghiên cứu tư duy Bánh Bao là một cái hố sâu hoắm cho bất kỳ ai cắm đầu vào.
Từ phòng thi đấu bước ra, Lữ Bạc Viễn vẫn gãi đầu. Trên đường xuống sân, y liên tục ngẩng đầu nhìn các pha chiếu lại trên màn hình lớn, đến lúc về tới hàng ghế Luân Hồi mới vỗ cái bộp lên trán: "Móa, ngu rồi!"
Trong trận, y muốn đánh thật chủ động, thật tích cực, ép cho đối thủ đến từ sao Hỏa này không tìm thấy cơ hội làm hết hồn người Trái Đất. Sao đánh một hồi, lại tự dưng sa vào nghiên cứu cậu ta sẽ gây hết hồn kiểu gì?
"Bị thiếu kiên định!" Lữ Bạc Viễn hối hận vô cùng, "Không hiểu sao đúng khoảnh khắc đó lại cảm thấy đánh không ổn, phải quan sát cẩn thận."
"Ai ngờ quan sát xong thua luôn, đúng không?" Ngô Khải nói.
"Ừ đúng." Lữ Bạc Viễn gật đầu.
"Nói nghe, 3 - 0 rồi đó!" Giang Ba Đào nhắc nhở mọi người.
Luân Hồi thật sự đang bị dẫn xa. Fan Hưng Hân khắp khán đài vừa nhảy vừa gào, tiếng hô "10 - 0" chẳng dứt bên tai. Fanclub Luân Hồi đường xa mà tới, lúc này bắt đầu hơi nản. Luân Hồi bất ngờ thua trắng solo, sĩ khí bị đả kích nặng lắm chứ.
"Ê mấy ông có đánh đàng hoàng không vậy?" Đỗ Minh hỏi ba người vừa solo xong.
Ba người nhìn nhìn nhau.
"Thi đấu mà, sao tránh được?" Phương Minh Hoa, tuyển thủ cầm mục sư, an ủi đồng đội.
"Lôi đài giành lại 2 điểm!" Tôn Tường đứng dậy. Cậu là tướng lôi đài đầu tiên.
"Cố lên!" Đồng đội ùn ùn cổ vũ.
"Một chấp ba!" Có người nói.
"Đừng đừng, tui còn muốn lên đánh. Tui muốn đánh với em gái bên Hưng Hân!" Đỗ Minh vội cản.
"Tính báo thù hả?" Mọi người đều cười. Họ còn nhớ chuỗi trận đấu giữa Đỗ Minh và Đường Nhu hồi Ngôi Sao Cuối Tuần mùa 8. Thời đó Đường Nhu chưa phải tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là người mới tiếp xúc Vinh Quang. Khí thế quyết thắng ở cô gây ấn tượng mạnh với họ. Cùng thời điểm, Đỗ Minh mất sạch thể diện, thua nhục Đường Nhu xong lại bị Diệp Tu rắc hành, từng ôm đau đớn suốt thời gian dài.
"Tui nhớ Diệp Tu cũng đánh ông mà, sao ông không báo thù Diệp Tu?" Có đồng đội lập tức nhắc đến.
"Báo thù gì, chỉ muốn đánh lại thôi." Đỗ Minh nói.
"Muốn gặp người đẹp hả?" Ngô Khải khoác vai hắn, cười, "Đẹp thiệt đó chứ."
"Cút cút cút." Đỗ Minh đẩy y ra.
Bị dẫn trước 0 - 3, bầu không khí Luân Hồi vẫn cứ thoải mái như thế. Chẳng ai nhảy sồn sồn lên gào khẩu hiệu "Trận kế nhất định phải thắng" hay gì cả. Thế nhưng, trong ánh mắt của tuyển thủ sắp xuất chiến, sự kiên quyết thể hiện rất rõ.
Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm đang phân tích khả năng sắp đội hình của hai đội. Ngồi bên cạnh, Lý Nghệ Bác bỗng sực tỉnh. Hắn kinh ngạc phát hiện, trận solo thứ ba hắn không bình luận lấy một lần. Có mấy lần Phan Lâm đưa đẩy câu chuyện, hắn đều ừ ừ hử hử cho qua, thận trọng đến tận khi trận đấu kết thúc mà chưa nói được lời nào.
Phải chứng minh mình tồn tại! Lý Nghệ Bác vội chớp cơ hội, xen vào giữa tràng thao thao bất tuyệt của Phan Lâm.
"Đúng vậy!" Tiếp lời Phan Lâm, hắn nói, "Lôi đài của Luân Hồi luôn là Tôn Tường và Chu Trạch Khải trấn giữ slot đầu và cuối, ở giữa nhét thêm một tuyển thủ luân phiên. Còn bên Hưng Hân, Phương Duệ đi đầu, Đường Nhu đoạn hậu cũng là bài tủ thường thấy. Xét theo từng cặp đấu, Luân Hồi khá chiếm ưu thế, nhưng lôi đài có thể tích lũy kết quả cho nhau, tôi nghĩ biết đâu Hưng Hân sẽ tìm cách trị đội hình Luân Hồi đấy. Họ có thể xáo trộn đội hình nhà mình một tí, chẳng hạn như..."
"Tuyển thủ Hưng Hân lên sân rồi!" Phan Lâm đột nhiên cất cao giọng.
"A, đúng vậy, đó là... Phương Duệ..." Thái độ Lý Nghệ Bác báo tên tuyển thủ vô cùng hụt hẫng. Hắn mới vừa nói Hưng Hân có thể xáo trộn đội hình, thế là Hưng Hân đưa ngay đúng slot cố định lên. Khổ quá, sao mai mốt dám nói gì về Hưng Hân nữa? Hắn vốn định nói đó chỉ là khả năng thôi, rồi sẽ bảo Hưng Hân không đổi đội hình đâu. Mới blah blah được một nửa, tuyển thủ Hưng Hân đã chạy lên sân mất tiêu! Không cần nghỉ giữa trận à? Sao mà tích cực thế hả? Cố tình chơi tui hả?
Lý Nghệ Bác ôm mặt.
"Vâng, Phương Duệ của chiến đội Hưng Hân đã bước về phía phòng đấu. Chúng ta cùng xem phía Luân Hồi nào. Ồ, tuyển thủ Luân Hồi cũng lên luôn rồi. Là Tôn Tường! Hai đội đều không thay đổi đội hình thường dùng." Phan Lâm nói.
"À ừ, trong trận đêm nay, từ solo đến lôi đài đều không đội nào cố ý nhằm vào đối thủ. Có thể thấy trạng thái tâm lý cả hai đội đều rất thoải mái, xem trận đấu như một trận bình thường như bao trận khác mà thôi." Lý Nghệ Bác đành phụ họa.
"Nhưng hiện tại Luân Hồi đang bị dẫn trước 0 - 3, sắp tới e rằng không thể quá thả lỏng. Nếu không, họ có khả năng sẽ như khán giả sân nhà đang hô, bị Hưng Hân càn quét 10 - 0! Lúc đó Hưng Hân sẽ báo được thù đấy." Phan Lâm nói.
Nếu là trước đây, có ai bảo Hưng Hân có thể thắng Luân Hồi, chắc chắn người nghe sẽ cười rụng răng. Thế mà bây giờ, bình luận viên trên sóng trực tiếp đề cập một cách vô cùng thản nhiên. Quả thật trong mắt mọi người, thực lực và vị thế của Hưng Hân đã tăng level ào ào.
"Nào, chúng ta cùng xem Luân Hồi đánh đi." Kỳ thực, Lý Nghệ Bác cảm thấy không xanh. Nhưng hắn dám phán mới lạ, vì sự tồn tại của Hưng Hân! Hắn sống trong sợ hãi suốt mà vẫn bị vả mồm bép bép, thôi bớt sân si đi vậy.
"Cả hai tuyển thủ đều đã vào phòng thi đấu, nhưng trọng tài hình như muốn chờ cho hết thời gian nghỉ. Trận Phương Duệ vs Tôn Tường này, chỉ đạo Lý có thể chia sẻ với chúng tôi cách nhìn của anh không ạ?" Phan Lâm nói.
Chia sẻ má cưng! Bố đíu muốn chơi ngu!
Lý Nghệ Bác thầm mắng trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.