Chương trước
Chương sau
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Hưng Hân khởi đầu lôi đài quá tốt với hai trận thắng liên tục nhẹ nhàng của Phương Duệ, nhẹ nhàng đến mức hết hồn. Lượng HP Hải Vô Lượng mất đi chỉ vỏn vẹn 17%!
Chẳng lẽ... hắn sắp một chấp ba?
Khán giả im bặt suốt hồi lâu, đến khi Lâm Phong cúi gằm đầu bước khỏi phòng thi đấu và đi xuống sân, họ mới hoàn hồn, vùng dậy gào rú như vỡ đê. Hải Vô Lượng còn tận 83%, mà át chủ bài Hô Khiếu là đại thần Đường Hạo đã xuất chiến phần solo rồi, Phương Duệ hoàn toàn có khả năng một chấp ba!
Khán giả dồn dập nhìn qua hàng ghế Hô Khiếu xem tướng thủ lôi đài sẽ là ai. Sau đó, âm lượng hò hét tựa hồ có chút hạ thấp khi một tuyển thủ đứng dậy.
Lưu Hạo.
Lưu Hạo mới lên hạng sao mùa này, độ hot dĩ nhiên phải cao. Tuy nhiên mấu chốt ở chỗ, nơi đây là thành phố H. Một năm trước, thành phố H vẫn còn là sân nhà của Lưu Hạo, vô số khán giả đang ngồi trên khán đài đã từng cổ vũ hắn thi đấu. Bây giờ thấy Lưu Hạo lên sân, mọi người đều ngớ mặt. Đồng đội hôm qua, đối thủ hôm nay, ấy là chuyện các tuyển thủ phải đối diện, mà chuyện fan hâm mộ chứng kiến, lại là thần tượng cũ biến thành chướng ngại mới.
Gặp phải chuyện giống vậy, fan sẽ có tâm trạng rất phức tạp. Lòng trông chờ Phương Duệ một chấp ba vì thế mà chùng xuống hẳn. Tính tàn khốc của thể thao chuyên nghiệp không chừa một ai, sẽ vào những lúc bạn không ngờ nhất, đột nhiên xuất hiện cứa vào tim bạn.
Lưu Hạo bước từng bước chân kiên định lên sân, dọc đường còn thân thiết vẫy tay chào khán giả. Là tuyển thủ đội khách, hành động này chẳng khác nào tự làm mình bẽ mặt. Nhưng Lưu Hạo thì khác. Hắn biết rõ mình có ý nghĩa với sàn thi đấu này, thái độ của hắn giành được không ít ủng hộ từ khán giả. Họ bất ngờ vỗ tay cho hắn, cho Lưu Hạo, một kẻ địch.
Có điều, tâm trạng Lưu Hạo không thoải mái như hắn biểu hiện ngoài mặt.
Hai tướng bên mình đều đã K.O chỉ để đổi lấy 17% HP đối thủ. Nếu Hô Khiếu muốn thắng, hắn phải làm một cú chấp ba hoành tráng mới có thể.
Lưu Hạo không phải loài ảo tưởng sức mạnh. Trong mắt hắn, trận lôi đài này Hô Khiếu thua chắc rồi. Bây giờ những gì hắn phải làm là đánh bại Phương Duệ, ngăn đối thủ lấy một chấp ba đội mình. Bằng không, cả bản thân Lưu Hạo lẫn chiến đội Hô Khiếu đều sẽ chết nhục.
Cơ mà đối thủ còn tới 83% máu...
Lòng Lưu Hạo nặng trịch. Thái độ vui vẻ hăng hái vờ vịt trên mặt hắn tắt phụt khi bước vào phòng đấu. Hắn chậm rãi check bàn phím, check chuột các kiểu, xong mới quẹt thẻ vào game.
Trận lôi đài thứ ba, bên Hưng Hân vẫn mỗi Phương Duệ, bên Hô Khiếu đã là tướng thủ lôi đài.
"Đánh tới đây luôn rồi, không một chấp ba thì mọi người sẽ thất vọng mất!" Trận đấu vừa bắt đầu, Phương Duệ liền vênh váo trên kênh chat.
"Ha ha, ông nghĩ hay nhỉ?" Lưu Hạo trả lời.
"Ông mới khổ đúng không? Hình như ông buộc phải một chấp ba mới thắng nổi lôi đài?" Phương Duệ nói.
Lưu Hạo nghẹn họng. Hắn định dùng lời lẽ để khán giả đặt mối quan tâm lên việc Phương Duệ liệu có thể chấp ba, khi đó chỉ cần hắn ngăn được Phương Duệ thì coi như thắng lớn. Dù Hô Khiếu có thua lôi đài, mọi người cũng sẽ trách hai tướng đầu bất lực, còn hắn thậm chí sẽ trở thành công thần. Ngờ đâu Phương Duệ miệng mồm lanh lợi, chỉ một câu liền vạch trần cái khó của hắn cho mọi người cùng thấy.
Lúc này, đánh bại Phương Duệ đã không còn là gì to tát. Nhiệm vụ thực sự của Lưu Hạo là một chấp ba!
Âm mưu tổ lái của Lưu Hạo chưa kịp thực hiện đã bị Phương Duệ lật kèo.
"Sao, có lòng tin một chấp ba không? Tui thì hơi bị tự tin đó nha!" Phương Duệ vẫn tiếp tục lải nhải, nhất quyết không chịu buông tha Lưu Hạo. Phương Duệ hơi bị tự tin? Dĩ nhiên, 83% vs 100%, sợ gì mà không vỗ ngực? Bất kể tuyển thủ nào đánh tới đây cũng sẽ nghênh ngang như Phương Duệ cả. Còn Lưu Hạo? 100% vs 283%? Tiếp máu, cháu cần tiếp máu!
"Một chấp ba? Ông nằm mơ đi!" Lưu Hạo bó tay, đành tiếp tục nhấn mạnh rằng mình là kẻ chặn đứng Phương Duệ chứ không phải đang thực hiện sứ mạng lớn lao.
"Ha ha, ông mới là mơ trong mơ! Ý, hay là ông vốn không định làm vậy? Aiz vậy thôi mình đừng mất thời gian chi nữa, ông GG luôn đi!" Phương Duệ nói.
Phương Duệ quả thật đã xoáy thẳng vào chỗ nhức nhối của Lưu Hạo. Trong nhà thi đấu không thiếu fan ruột Hô Khiếu tháp tùng chiến đội xuất chinh, họ sao chịu nổi những lời nhục mạ của Phương Duệ? Tình cảnh quá khó khăn, nếu Lưu Hạo thua họ cũng chấp nhận, nhưng có ai chẳng bám víu vào hi vọng kỳ tích sẽ xảy ra? Phương Duệ lại còn dồn họ đến đường cùng, fan Hô Khiếu càng muốn vị đội phó mới toanh nhưng rất đáng tin cậy này giúp họ giành về mặt mũi. Phải một chấp ba! Phải táng vỡ mồm Hưng Hân trên chính sân nhà!
"Một chấp ba!!!" Fan ruột Hô Khiếu điên cuồng gào lên cổ vũ đội phó.
"Một chấp ba!!!" Fan Hưng Hân cũng không chịu kém cạnh.
Tiếng gào thét của hai phe hòa vào nhau. Bên Hô Khiếu có vẻ ra sức hơn hẳn, bởi họ khát khao nhìn thấy phe địch ăn nhục. Bên Hưng Hân nghe mà nóng máu. Đến thế này rồi, Hô Khiếu còn muốn thắng? Bị bệnh trâu hả?
Fan Hưng Hân bèn bật max volume, hét vào mặt fan Hô Khiếu. Người đông thế mạnh, fan Hô Khiếu bị áp đảo hẳn, nhưng họ giờ đã bật mode bất khuất rồi, bị lấn át vẫn cứ khản cổ mà gào.
Niềm tin ấy, kỳ vọng ấy đối với Hô Khiếu, đối với Lưu Hạo to đến mức nào?
Ngồi trong phòng thi đấu, Lưu Hạo không biết. Nếu biết, hắn có lẽ cũng sẽ không cảm động, mà sẽ khóc rống lên: "Một chấp ba? Sống có não đi ok? Thế éo nào một chấp ba được hả? Tướng đầu của người ta còn tới 83% HP kìa!"
May mà Lưu Hạo không biết nên tạm thời vẫn chưa nghĩ nhiều. Hắn chỉ định đánh bại Phương Duệ, ngăn Hưng Hân chơi lớn, sau đó chắc chắn fan sẽ hiểu cho mình. Hắn hoàn toàn không ngờ fan ruột Hô Khiếu bên ngoài đã bị Phương Duệ kích động, đang trông chờ hắn làm nên kỳ tích.
Hai nhân vật vừa đấu võ mồm vừa tiếp cận nhau. Phương Duệ zâm vẫn hoàn zâm, không để Lưu Hạo tìm thấy Hải Vô Lượng. Lưu Hạo theo dõi hai trận nãy giờ, đã nắm được vài vị trí quan trọng Phương Duệ thường lợi dụng trên bản đồ. Hắn di chuyển rất cẩn thận, đi đứng đúng nơi đúng chỗ, tuy chưa gặp Hải Vô Lượng nhưng cũng không để Phương Duệ có cơ hội thông mình.
Trận đấu tiến vào tình trạng giằng co.
"Sao chưa ra tay? Không tìm thấy cơ hội? Núp hoài coi chừng hụt ăn nà!" Lưu Hạo bắt đầu phun rác.
"Ở ngay sau lưng ông nà!" Phương Duệ nói.
"Ha ha." Lưu Hạo éo có ngu.
"Ở ngay sau lưng ông thật nà!" Phương Duệ tiếp tục nói.
"..."
"Ở ngay sau lưng ông nà!"
"Ở ngay sau lưng ông nà!"
Phương Duệ bỗng hóa thân thành Hoàng Thiếu Thiên, không ngừng chat mãi một câu. Lưu Hạo nhức cả đầu, nhưng càng nhức đầu càng không dám chuyển góc nhìn. Cái cách Phương Duệ lải nhải khiến hắn cảm thấy trừ đi sau lưng, mọi hướng khác đều tràn ngập nguy cơ. Hắn khiển nhân vật nhích từng bước một, quan sát xung quanh, chẳng thấy bóng Hải Vô Lượng đâu, chỉ thấy tên Hải Vô Lượng nhảy đầy bảng chat.
"Ở ngay sau lưng ông nà!"
"Ở ngay sau lưng ông nà!"
Lưu Hạo tự dưng nhột nhột gáy.
Cờ hó này cứ lảm nhảm vậy, có khi nào nó định đánh lạc hướng để thông mình từ phía sau thật? Hay mình liếc phát ra sau thôi? Liếc cái vèo thôi, nhanh lắm?
Lưu Hạo xác nhận ba hướng trái phải và trước mặt đều an toàn, đột ngột vẩy chuột chuyển góc nhìn. Cảnh vật sau lưng thoáng qua tầm mắt, không có Hải Vô Lượng. Lưu Hạo thở phào, xoay góc nhìn về.
Khí Quán Trường Hồng!
Hải Vô Lượng ra tay đúng ngay lúc đó, vị trí chính từ sau lưng ma kiếm sĩ Ám Vô Thiên Nhật. Một cái liếc mắt quá vội, sao có thể nhìn kịp địa hình phức tạp? Phương Duệ chớp lấy thời khắc ngắn ngủi Lưu Hạo buông lỏng cảnh giác, một chiêu Khí Quán Trường Hồng gồng suốt bao lâu lập tức phóng!
Khí của khí công sư không có âm thanh, nhưng Khí Quán Trường Hồng full lực mang theo cả nhân vật lao đi, phát sinh tiếng xé gió ào ào. Lưu Hạo nghe tiếng biết ngay có biến, chẳng chờ xoay góc nhìn đã vội lăn mình né tránh. Tâm lý hắn diễn biến từ căng thẳng đến nhẹ nhõm, giờ lại đột nhiên căng thẳng, thao tác khó tránh sứt mẻ. Đây chính là thời cơ Phương Duệ chờ đợi. Khí Quán Trường Hồng mang cả khí tức lẫn Hải Vô Lượng đổ ập xuống Ám Vô Thiên Nhật đang lăn trên đất.
Máu! Cực hiếm xuất hiện ở đòn đánh của khí công sư!
Một búng máu tươi phun ra từ miệng Ám Vô Thiên Nhật, thể hiện nhân vật đã trúng nội thương cực nặng. Thế tấn công chưa kết thúc. Phương Duệ thành thạo nhồi thêm loạt liên kích Đoạn Mạch kèm đại chiêu rút máu, 17% HP chênh lệch giữa Ám Vô Thiên Nhật và Hải Vô Lượng nhanh chóng bốc hơi.
Fan Hưng Hân thét gào lật nóc.
Sức chiến đấu của fan phần lớn đến từ tuyển thủ. Chỉ khi tuyển thủ đánh thật đẹp, fan mới có thể dâng trào nhiệt huyết. Mọi người đều nhìn thấy Phương Duệ kiên định nhắm về mục tiêu một chấp ba mà đánh, còn Lưu Hạo lại bị lời rác rưởi của hắn troll cho quay cuồng. Khán giả trong nhà thi đấu không buông lời cười nhạo, coi như đã quá nể nang tầm ảnh hưởng của Lưu Hạo ở nơi đây rồi.
Đáng tiếc là chỉ có fan nể nang thôi, chứ Phương Duệ cần chi?
"Nói suốt rồi mà, ở ngay sau lưng ông, sao ông không tin? Rốt cuộc muốn tui nói thêm bao nhiêu lần nữa? Kêu đại con số đi!" Phương Duệ tiếp tục cho bảng chat thăng hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.