Chương trước
Chương sau
~Edit và beta: Lá Mùa Thu thiếu vitamin H | Type: Nio tể tướng~
Diệp Tu ngủ một phát là ngủ luôn nguyên ngày, những người còn lại thì nghỉ ngơi cho tỉnh táo đầu óc. Trần Quả đi xem các tin tức về việc Hưng Hân chiến thắng vòng khiêu chiến trên mạng, càng xem càng phê pha. Trong ngày, cô nhận được một cú điện thoại từ phía liên minh gọi tới để nghiêm túc phê bình hành vi không tham gia phỏng vấn sau trận đấu của Hưng Hân.
“Quên thôi quên thôi, quên thiệt mà, vui quá quên luôn.” Trần Quả giải thích.
Bên liên minh bảo sẽ không truy cứu, nhưng Hưng Hân là một trong các đội sẽ gia nhập liên minh vào mùa giải sau, vẫn còn một buổi họp báo công bố tin tức cần họ tham gia. Dĩ nhiên Trần Quả không từ chối, hỏi ra thời gian là một tuần sau. Đó là cuộc họp báo dành cho các chiến đội mới gia nhập liên minh, sẽ tiến hành sau khi kết thúc vòng đấu bảng. Ít nhất cũng phải cho người ta chiêm ngưỡng mặt mũi của hai chiến đội mới chứ!
Cùng ngày là lượt đấu áp chót của giải đấu chuyên nghiệp, chiến đội Nghĩa Trảm bận thi đấu nên chỉ gọi điện tới chúc mừng Hưng Hân đoạt quán quân chứ không chạy qua gặp mặt nhậu nhẹt. Đến thứ bảy, Lâu Quan Ninh cho người đến tặng một xấp vé vào cửa, mời toàn đội Hưng Hân đi xem thi đấu.
Đêm đó đánh xong, hai đội kết bè kết đảng đi ăn mừng chung.
Nghĩa Trảm bồi thường Hưng Hân vụ không trình diện tối hôm trước, mà đồng thời sau lượt đấu này, chính bản thân họ cũng có chuyện để ăn mừng: Họ đã thành công bảo vệ một chiếc ghế ở lại liên minh!
Bảo vệ một slot ở lại liên minh.
Đây là mục tiêu mà Nghĩa Trảm đặt ra sau khi đã nhìn rõ thực lực của mình, khá thấp so với kỳ vọng của bên truyền thông dành cho họ. Những tuyên truyền và show hàng hồi Nghĩa Trảm tuyên bố gia nhập liên minh khiến rất nhiều người trông chờ họ sẽ trở thành hắc mã của mùa giải này. Các dự đoán trước mùa giải thậm chí còn cho rằng họ có thể xếp đến vị trí thứ 10.
May mà những điều đó không khiến chiến đội Nghĩa Trảm lạc lối. Họ bước từng bước vững vàng, ấy vậy mà những bước đầu tiên cũng cực kỳ gian nan. Giải đấu chuyên nghiệp quả thật không hề đơn giản như họ từng tưởng tượng.
Ngon nhất là hồi giữa vòng đấu bảng, bản cập nhật mới của Vinh Quang mang lại thời cơ cho họ. Nói đúng ra, phen biến động này đã ban phước lành cho các chiến đội tầm trung và nhỏ. Trang bị cam cấp 75 ào ào xuất hiện giúp họ tạm thời rút ngắn khoảng cách thực lực nhân vật với các đội mạnh theo một mức độ nhất định. Đã vậy, ngoại trừ cái phước đó, chiến đội Nghĩa Trảm còn là đồng minh của Hưng Hân trong game nên có thể tập trung tinh thần thi đấu. Có thể nói, rất nhiều việc mà tuyển thủ chuyên nghiệp của các chiến đội khác phải vào game để làm, họ đều được người bên Hưng Hân giúp đỡ cả rồi.
Những việc đó, đôi bên chưa từng nhắc đến ngoài miệng, nhưng có ai không rõ trong lòng đâu?
Bây giờ đã xong lượt đấu áp chót của vòng đấu bảng, chiến đội Nghĩa Trảm cũng khóa chặt vị trí thứ 14, lượt đấu cuối cùng sắp tới sẽ không còn ảnh hưởng đến thứ hạng của họ nữa. Tuy kém xa so với kỳ vọng của truyền thông trước mùa giải, nhưng thành tích này đã thực hiện được mục tiêu mà Nghĩa Trảm tự đặt ra cho mình. Bọn họ biết rõ nếu không phải may mắn gặp trúng bản cập nhật mới, nếu không phải thời gian qua có thể tập trung thi đấu, hôm nay có thể giữ được thứ hạng này không vẫn còn là dấu chấm hỏi. Trước đó, thứ hạng của Nghĩa Trảm thuộc vào khu vực có khả năng bị loại, tràn ngập nguy cơ.
“Vì thắng lợi của Hưng Hân! Vì thành công bảo vệ thứ hạng của Nghĩa Trảm! Cụng ly!” Lâu Quan Ninh gào lên trước tiên.
Hưng Hân hôm trước đã say ngất ngây, hôm nay dĩ nhiên phải hạn chế một chút, bên phía Nghĩa Trảm thì đã làm tuyển thủ chuyên nghiệp hết một năm nên cũng biết ăn mừng một cách điều độ.
“Tới mùa giải sau chúng ta sẽ trở thành đối thủ rồi.” Lâu Quan Ninh thổn thức. Giao lưu với Hưng Hân, nhất là giao lưu với đại thần Diệp Tu đã đem đến rất nhiều lợi ích cho Nghĩa Trảm bọn họ. Nếu được chọn, Lâu Quan Ninh dĩ nhiên không hy vọng trở thành đối thủ với một đội đã có tình hữu nghị với mình.
“Hy vọng đến lúc đó chúng ta không rơi vào tình cảnh anh không chết thì tui nghỉ sống.” Lâu Quan Ninh giơ ly bia lên với mọi người trong Hưng Hân, “Mà dù có đi nữa, kết quả thế nào, tình cảm giữa chúng ta ngoài trận chắc chắn sẽ không thay đổi, tui xin thề!”
“Ha ha ha, Tiểu Lâu ông lo xa rồi.” Diệp Tu cười nói, “Hai đội tụi mình có mục tiêu không giống nhau lắm, chắc sẽ không xảy ra tình trạng một mất một còn vậy đâu.”
“Ý? Mùa giải sau Hưng Hân có mục tiêu gì?” Lâu Quan Ninh ghé người qua hỏi.
“Quán quân.”
“Phụt…” Từ nhỏ tới lớn được ăn học đàng hoàng nên Lâu Quan Ninh bất kỳ lúc nào cũng có thể duy trì tác phong lịch sự, nhưng lần này mới hớp một hớp bia đã phun thẳng ra. Hắn cuống quít xin lỗi người bị mình phun trúng.
Mới mấy tháng trước, lúc năm người Nghĩa Trảm gom lại chuẩn bị lập chiến đội, mục tiêu cũng là nhắm thẳng đến tổng quán quân, muốn cho liên minh phải bất ngờ. Sau đó họ quen biết đại thần, đại thần đã giúp họ nhận ra rằng mục tiêu đó không thiết thực đến mức nào. Một chiến đội chắp vá bởi những phần tử đến từ game, mở miệng nhắm thẳng đến tổng quán quân thì chẳng phải khinh thường giải đấu chuyên nghiệp quá ư?
Ê nhưng đại thần, sao anh chơi tiêu chuẩn kép quá vậy?
Anh nói tụi tui không thiết thực, nhưng đội của anh mới vào liên minh là hô hào muốn đoạt quán quân, anh coi được hả?
Tuy rằng anh có thực lực cấp đại thần nhưng những người khác trong chiến đội thì sao? Còn nhân vật nữa, nhân vật thì sao? Vinh Quang không phải trò chơi của một người, đó không phải là lời cuối cùng mà anh đã nói trong trận đấu hôm qua sao?
Lâu Quan Ninh ngầm phản bác trong lòng thôi chứ không tiện nói ra cho lắm. Tuy vậy, những gì hắn nghĩ cũng đã phun theo ngụm bia lúc nãy ra ngoài rồi!
“Ha ha ha.” Diệp Tu bật cười vì bản mặt của hắn, cũng không giải thích nhiều thêm, giơ ly bia lên hô hào mọi người: “Dzô!”
Đêm liên hoan ăn mừng này rất điều độ nhưng khó thể gọi là nghỉ ngơi thư giãn. Hôm sau, Trần Quả quyết định không lập tức về thành phố H. Cô hỏi thăm được một khu nghỉ dưỡng ở thành phố B, thế là kéo tất cả mọi người trong chiến đội qua đó chơi cho sướng.
Lâu Quan Ninh đã giới thiệu thì dĩ nhiên là một địa điểm du lịch cao cấp kiểu thiên đường hạ giới, Hưng Hân phải sử dụng danh nghĩa của hắn mới có vé vào cửa. Đây đúng là một nơi không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì bên ngoài.
Tuy vậy, mỗi ngày lên mạng xem phản ứng của mọi người khắp nơi về việc mình đoạt quán quân vòng khiêu chiến vẫn là thú vui lớn nhất của Trần Quả. Hưng Hân nhận ngợi khen, Gia Thế bị chất vấn, Trần Quả thấy vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Nhất là khi biết có phóng viên chạy đến phỏng vấn tiệm net nhà mình và tham quan căn phòng chứa đồ Diệp Tu ở hồi đó, những bài chỉ trích kịch liệt của họ càng làm cho cô vừa xót xa vừa buồn cười.
Cuối cùng cũng thắng rồi!
Nhìn tin tức khắp nơi, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong một năm qua, Trần Quả bùi ngùi. Tuy cô là chủ của chiến đội này, nhưng trên thực tế cô chưa làm được gì cho nó cả. Những việc hao tâm tổn sức đều là do Diệp Tu một tay thực hiện. Suốt thời gian một năm rưỡi, bắt đầu bằng một tài khoản mới ở khu mới, rồi luyện cấp, tìm người, đánh vật liệu, chế trang bị, huấn luyện tuyển thủ…
Những việc Diệp Tu đã làm thật sự rất nhiều, rất nhiều, Trần Quả đến tận bây giờ mới ý thức được một cách triệt để, tuy cô là người ở bên cạnh hắn ngày ngày.
Hưng Hân phè phỡn hết một tuần ở khu nghỉ dưỡng, giải đấu chuyên nghiệp tiến vào cuộc chiến kết thúc vòng đấu bảng, cũng là lúc Gia Thế tuyên bố đóng cửa, bán câu lạc bộ.
Trong tuần lễ này có không ít người liên hệ Trần Quả, toàn là đề nghị phỏng vấn Diệp Tu nhưng đều bị cô từ chối hết. Tuy lúc trước cô rất hy vọng Diệp Tu có thể đứng ra nói vài câu nghiêm túc đàng hoàng để giải thích vì sao mình phải giải nghệ, nhưng bây giờ cô chỉ mong Diệp Tu được nghỉ ngơi thật tốt, vì cô phát hiện đó mới là việc quan trọng nhất đối với hắn. Chỉ khi tĩnh dưỡng cơ thể, điều tiết trạng thái, hắn mới có thể tiếp tục dốc hết sức mình trên sàn thi đấu Vinh Quang.
Một năm rưỡi qua, Diệp Tu không chỉ đơn giản là để lỡ mất một giải đấu chuyên nghiệp. Những lao tâm lao lực trong một năm rưỡi ấy rốt cuộc đã rút ngắn thêm bao nhiêu năm tuổi nghề của vị tuyển thủ vốn đã rất lão thành này?
Một tuần nghỉ dưỡng có lẽ không cứu vớt lại được cái gì cả, nhưng Trần Quả không mong Diệp Tu vào lúc này vẫn phải tốn công để tâm đến chuyện khác.
Nó mệt lắm rồi, để nó nghỉ cho sướng đi.
Ngụy Sâm nói rất đúng. Trần Quả cũng chỉ có thể cố gắng tạo mọi điều kiện có thể, đó là việc duy nhất cô làm được lúc này.
Tối thứ Bảy, giữa những huyên náo và tranh cãi về chiến đội Gia Thế, vòng đấu bảng giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang thứ 9 đã đặt xuống một dấu chấm hết.
Không phụ kỳ vọng, chiến đội Bá Đồ trụ vững vị trí số 1 trên bảng tổng sắp, chỉ hơi tiếc là vẫn không thể phá kỷ lục Gia Thế đã tạo ra nhiều năm về trước. Nói cho cùng thì thời đại bây giờ minh tinh đầy trời, thêm vào trình độ kỹ thuật tiến bộ rất nhanh nên sự cường thịnh của Gia Thế năm đó càng ngày càng khó tái hiện.
Bá Đồ và Gia Thế, cặp đôi tử địch ngày xưa.
Đúng vào lúc Bá Đồ bước lên đỉnh cao và mọi người tiếc nuối vì họ chưa vượt qua được kỷ lục, thì kẻ thù của họ là Gia Thế vốn đã tạo nên kỷ lục ấy lại đang sụp đổ ngoài kia. Trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu cuối cùng, đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ đang ngồi vị trí số 1 vòng đấu bảng được hỏi về cái nhìn đối với Gia Thế hiện tại, anh không hề có thái độ hả hê khi thấy người khác gặp nạn, chỉ vứt một câu thẳng thừng: Tự làm tự chịu.
Sau Bá Đồ là đương kim quán quân - chiến đội Luân Hồi với tuyển thủ át chủ bài Chu Trạch Khải hoa lệ và mạnh mẽ. Tuy xếp thứ 2, nhưng nếu nhìn vào điểm số sẽ thấy Luân Hồi còn mạnh hơn cả mùa giải trước. Chỉ có thể kết luận rằng chiến đội Bá Đồ của mùa giải này ổn định hơn, hiệu suất cao hơn cả họ.
Xếp hạng thứ 3 là chiến đội Hô Khiếu. Dưới sự dẫn dắt của át chủ bài mới là Đường Hạo, chiến đội Hô Khiếu từ ngày đầu mùa giải đã thể hiện phong cách vô cùng hung hãn. Mục tiêu của họ không chỉ vỏn vẹn đánh vào vòng tứ kết nữa mà nhắm thẳng đến tổng quán quân. Dù cuối cùng họ vẫn không đuổi kịp hai chiến đội phía trước nhưng cũng đã đè đầu được hai chiến đội Vi Thảo và Lam Vũ.
Vi Thảo và Lam Vũ lần lượt xếp thứ 4 và thứ 5. Bất ngờ lớn nhất mà hai đội mạnh lâu năm này mang đến cho người xem là hai tuyển thủ trẻ tuổi của họ. Có danh hiệu thiên tài, Cao Anh Kiệt nay đã gánh lên vị trí chủ lực chính thức của Vi Thảo, biểu hiện rất bắt mắt. Thiếu niên Lư Hãn Văn 14 tuổi của chiến đội Lam Vũ còn ghê gớm hơn, thay thế hẳn chỗ trống của tuyển thủ ngôi sao Vu Phong đã chuyển nhượng. Ở cậu có sự sung sức của nghé con mới sinh không sợ cọp, hăm hở bừng bừng, vào trận là lập tức tung tóe phơi phới. Tuy vẫn còn nhiều chỗ không hoàn hảo, nhưng danh hiệu tân binh tốt nhất mùa giải này ngoài cậu ra đã không còn lựa chọn nào khác, vì đáng tiếc Cao Anh Kiệt đã đánh chính thức được hai năm rồi, không thể tham gia bình chọn tân binh tốt nhất nữa.
Còn lại là ba đội Yên Vũ, Hư Không và Bách Hoa lần lượt xếp từ 6 đến 8.
Hôm nay
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.