Chương trước
Chương sau
Nhanh quá!
Nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu đột nhiên quay lại, và chỉ một giây sau, thanh chiến mâu Khước Tà nổi danh lừng lẫy đã đâm đến trước mặt mình, trong lòng Ngũ Thần chỉ kịp nghĩ đến câu đó.
Hắn chỉ là một tuyển thủ bình thường nhất trong các tuyển thủ bình thường, không có phản ứng siêu nhanh, cũng không có tốc độ tay điên cuồng. Hit tấn công có tiết tấu cao cỡ này quả thực hắn đỡ không nổi. Hắn đánh rất cẩn trọng, luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng bây giờ Nhất Diệp Chi Thu ở quá gần, hắn hốt hoảng nhảy lùi lại, định Phi Pháo thì đã phát hiện không kịp nữa rồi.
Keng!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tiếng vũ khí giao nhau nghe rất chân thật, có một thanh chiến mâu đỏ rực như lửa đã đâm ra từ bên hông, đỡ lấy Khước Tà đen sẫm.
Đến rồi?
Khoảnh khắc mà hit đánh của mình bị đỡ, bản năng Tôn Tường lập tức cho rằng người ra tay là Diệp Tu. Trong chiến đội Hưng Hân, ngoại trừ Diệp Tu thì không còn bất kỳ ai cho cậu ta để vào mắt. Đối với cậu, Diệp Tu cũng là người duy nhất có đủ tư cách xông lên cản hit đánh của mình.
Nhưng thật đáng tiếc, Tôn Tường ngay lập tức nhìn thấy đối thủ trước mắt: Hàn Yên Nhu.
Tường mệt, rất là mệt.
Nếu là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, có lẽ cậu sẽ dây dưa đôi chút, nhưng giờ thấy em này thì Tôn Tường thôi luôn, kiên quyết chấp hành chỉ thị của Tiêu Thời Khâm: tiêu diệt Hiểu Thương.
Nào ngờ vào đúng lúc đó, đột nhiên một tràng cái chi chi trông như lửa cháy tuôn ra từ mũi chiến mâu đỏ rực trong tay Hàn Yên Nhu, đổ ập về phía Nhất Diệp Chi Thu như sao băng rụng.
Lưu Viêm!
Tôn Tường nhận ra hiệu ứng Lưu Viêm, cũng biết đó là hiệu ứng đặc biệt của vũ khí với xác suất xảy ra thường không cao lắm. Nhưng rõ ràng Đường Nhu ăn ở tốt, chỉ đỡ chiêu một phát là kích hoạt được ngay.
Ờ, rồi sao nữa?
Tôn Tường đếch care công kích của Lưu Viêm, chỉ có mỗi cái hiệu ứng đặc biệt của vũ khí thôi mà cần đến Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu để tâm né tránh sao?
Không lùi mà tiến thẳng tới, dưới thao tác của Tôn Tường, Nhất Diệp Chi Thu mạnh mẽ xông qua khỏi chướng ngại mang tên Hàn Yên Nhu. Bất thình lình, giữa làn lửa Lưu Viêm, thanh chiến mâu đỏ đậm trong tay Hàn Yên Nhu rung lên.
Long Nha?
Không phải.
Đâm Liên Tiếp?
Cũng không phải.
Viên Vũ Côn?
Lại càng không phải.
Nộ Long Xuyên Tâm!
Chiêu này khoét thẳng vào ngực Nhất Diệp Chi Thu, rõ ràng là đại chiêu mạnh nhất ở cấp 60 của pháp sư chiến đấu - Nộ Long Xuyên Tâm. Trông chỉ như một cú chọt thẳng mà thôi, nhưng thực tế uy lực của nó có thể khiến mấy chiêu đâm đơn giản như Long Nha phải quỳ xuống gọi bố.
Đại chiêu cỡ đó, hit đánh thường sao có thể đỡ nổi? Càng không thể cứ đưa thân ra hứng. Bất đắc dĩ, Tôn Tường chỉ đành thối lui, nhảy lùi liên tục hai cái, Nhất Diệp Chi Thu mới miễn cưỡng né được Nộ Long Xuyên Tâm. Nhưng công kích của Hàn Yên Nhu không hề chấm dứt ở đó, hit kế tiếp đang muốn ra tay, Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi bỗng dưng lao tới từ bên cánh, ngăn cản Hàn Yên Nhu tiếp tục tấn công.
Trong mắt người ngoài đấy chỉ là một pha hợp tác đoàn đội hết sức bình thường. Nhưng đối với Tôn Tường đó là sỉ nhục! Chỉ mỗi Hàn Yên Nhu lại có thể buộc cậu nhờ đến Khưu Phi bổ khuyết sao?
Tôn Tường nổi giận, Nhất Diệp Chi Thu bước lên một bước, ăn miếng trả miếng bằng một chiêu Nộ Long Xuyên Tâm khác. Chỉ có điều so với Hàn Yên Nhu, Nộ Long Xuyên Tâm lần này nuột hơn, nhanh hơn.
Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi vốn đang yểm hộ phía trước, vừa nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường lần thứ hai lao tới, cậu lập tức thức thời nhường bước, đầu chiến mâu đổi hướng quán triệt chỉ thị của Tiêu Thời Khâm: đi bắt Hiểu Thương.
Ngũ Thần được Đường Nhu che chở, đã sớm chụp lấy cơ hội Phi Pháo rút ra xa. Quân đoàn máy móc của Diệt Sinh Linh dưới tay Tiêu Thời Khâm xông lên thì lại rơi vào Quỷ Trận của Kiều Nhất Phàm bày xuống. Mớ linh kiện của kỹ sư máy móc mỏng hơn hẳn đám thú của pháp sư triệu hồi, nhiều món chỉ cần một hit là tử. Quỷ Trận tạo sát thương như nhau đối với linh kiện máy móc và thú triệu hồi, do đó linh kiện máy móc chỉ cần rơi vào trận thì gần như không có cơ hội đủ đầu đủ mình chạy ra. Tiêu Thời Khâm vội vàng điều khiển, không thể trơ mắt nhìn một đống kỹ năng của mình lãng phí hết cả. Cứ thế, hắn rốt cuộc bỏ lỡ cơ hội truy kích Hiểu Thương.
Tiêu Thời Khâm chán nản cực độ. Hắn biết lần này Diệp Tu lại tiếp tục tính thắng mình. Hàn Yên Nhu cản trở, Một Tấc Tro dùng Quỷ Trận mai phục, không một ai không phải đang mở đường cho Hiểu Thương. Hưng Hân đã sớm đoán được trọng điểm tấn công của Gia Thế.
Thằng cha này… vẫn khó chơi như xưa…
Tiêu Thời Khâm than thở trong lòng. Hắn không như Tôn Tường mà không xem ai ra gì, nhưng rõ ràng bên Hưng Hân, người khiến hắn coi trọng cũng chỉ có Diệp Tu. Hắn không thiếu kinh nghiệm giao thủ với Diệp Tu, nhìn trên tổng thể thì thua nhiều thắng ít. Có điều lúc đó Diệp Tu đang dẫn dắt một Gia Thế có thực lực mạnh hơn hẳn Lôi Đình, Tiêu Thời Khâm ở vào cục diện cực kỳ bất lợi nên tỉ lệ thua cao cũng không khiến hắn tự khinh thường bản thân. Hắn rất tin tưởng vào năng lực của mình. Bây giờ thế đứng giữa hai người đã thay đổi, hắn cầm trong tay lá bài tốt là Gia Thế, còn Diệp Tu? Diệp Tu lại dẫn dắt một chiến đội tôm tép còn thua xa cả Lôi Đình ngày trước. Nhưng rồi hắn đã đánh ra một cục diện thế nào? Trượt khỏi đường ray luôn ấy chứ.
Thần Vinh Quang ư…
Nghĩ tới danh hiệu hoa lệ của người này, Tiêu Thời Khâm không biết có phải mình nên suy xét lại thực lực của anh ta lần nữa hay không. Lúc trước anh ta vẫn luôn đứng ở cường đội Gia Thế, sức mạnh của chiến đội ít nhiều sẽ che giấu đi ánh hào quang của từng cá nhân. Cũng như những trận Tiêu Thời Khâm thua Diệp Tu vậy, hắn không bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào không bằng Diệp Tu, chẳng qua chỉ thua bởi thực lực hai đội mà thôi.
Nay vị thế đã hoán đổi. Vì sao Gia Thế vẫn đánh trầy trật đến vậy? Lần này hình như không còn cái cớ "thực lực chiến đội quá kém" để đổ thừa nữa rồi!
Hiểu Thương được che chở và lùi về. Giờ sao đây?
Tiêu Thời Khâm quan sát tình thế trận đấu. Cứ nhào vào ẩu đả lẫn nhau, không đầu không đuôi thế này thì chẳng ra gì, cần phải tìm được một chỗ đột phá để gây ra tổn hại thực thụ với Hưng Hân.
Rầm!
Tiếng Lạc Hoa Chưởng đánh trúng mục tiêu thu hút góc nhìn của Tiêu Thời Khâm. Tôn Tường vs Đường Nhu, kỹ thuật đã cao hơn hẳn, nhân vật lại mạnh, chỉ sau mấy hiệp, Lạc Hoa Chưởng của Nhất Diệp Chi Thu vỗ trúng Hàn Yên Nhu, đẩy cô văng đi, sau đó Cách Thức Chiến Đấu cũng xông lên cùng nhau đuổi đánh.
Hiểu Thương đã chạy khỏi phạm vi công kích nên Tôn Tường và Khưu Phi cũng đổi mục tiêu tấn công, bắt đầu focus Hàn Yên Nhu. Việc nghe theo chỉ huy khi đang trong trận là rất trọng yếu, nhưng tuyển thủ cũng không phải con rối dây mà mỗi chuyện lớn nhỏ đều phải chờ được ra lệnh. Có rất nhiều lúc tuyển thủ cần phải tự mình quan sát tình thế để hành động.
Tiêu Thời Khâm thấy Tôn Tường và Khưu Phi đổi mục tiêu tấn công, đã vậy tình hình còn không tệ, lập tức cũng quay đầu súng hướng về phía Hàn Yên Nhu bắn tới. Hiện tại Gia Thế ngoại trừ hai pháp sư chiến đấu thì cũng chỉ còn hắn là tay đấm. Hai cậu chủ động đổi mục tiêu, mà mục tiêu này cũng tiện tay cho hắn đánh vì hiện không có ai khác cần chỉ huy. Trương Gia Hưng thì cứ tiếp tục theo tiết tấu mà trị liệu là được.
“Đi chết đi!” Tôn Tường còn chat một câu lên kênh chung, rõ ràng vẫn đang canh cánh trong lòng vụ chặn đường của Hàn Yên Nhu xáo trộn kế hoạch đội mình. Hơn nữa, cậu ta còn akay vì người chạy ra cản mình không phải Diệp Tu mà chỉ là một em nhãi nhép.
Đấu pháp Cái Bóng của Khưu Phi và Tôn Tường, lại thêm bậc thầy chiến thuật Tiêu Thời Khâm hỗ trợ hỏa lực, tạo thành tổ hợp không có bất kỳ một ai trong Vinh Quang có thể đơn độc xử lý nổi. Nhưng đối đầu với tổ hợp bá đạo đó, Đường Nhu lại dứt khoát không lùi. Hàn Yên Nhu vung chiến mâu, còn muốn tấn công ngược.
“Đúng là một con gà…” Tôn Tường khinh miệt mắng. Không biết tự lượng sức thì tui cho cô lên dĩa.
Nhưng khi câu trào phúng đó rơi vào mắt Tiêu Thời Khâm, hắn lập tức hết hồn chim én.
Chiến đội Hưng Hân có nuôi gà sao? Hồi trước thì chắc là có, nhưng bây giờ làm gì còn con gà nào có thể chen chân lên sân đấu này?
Bên Hưng Hân không thể nào không tính tới vụ chênh lệnh thực lực được! Hàn Yên Nhu bất ngờ không được ai khác trợ giúp, ẻm ở lại hi sinh bản thân để tranh thủ thời gian cho đồng đội hay là…?
Góc nhìn của Tiêu Thời Khâm quay tới quay lui. Các nhân vật Hưng Hân không rút đi khi Hàn Yên Nhu hấp dẫn hỏa lực của Gia Thế, họ vẫn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Phắc, Quân Mạc Tiếu đâu rồi?
Tiêu Thời Khâm quét một vòng, phát hiện Quân Mạc Tiếu lại biến mất tích.
Đó chính là nhân vật mà hắn vẫn luôn để ý sát sao, nhưng chỉ mới chuyển mục tiêu về phía Hàn Yên Nhu vài giây, anh ta lại không biết té đâu nữa rồi?
Xoay góc nhìn hết 720o, bóng dáng Quân Mạc Tiếu rốt cuộc cũng bị Tiêu Thời Khâm phát hiện. Thằng cha này hết sức lén lút, núp hẳn vào sau một khúc cây lăn lóc trên đất. Lúc này hắn đang thò đầu ra thì bị Tiêu Thời Khâm nhìn thấy. Từ chốn xa, Quân Mạc Tiếu duỗi thẳng hai tay, Tiêu Thời Khâm kinh hãi trong lòng, vội đưa mắt nhìn theo phương hướng cánh tay Quân Mạc Tiếu đang nhắm đến: Chức Ảnh!
Chức Ảnh của Trương Gia Hưng!
“!!!” Tiêu Thời Khâm ngay cả chữ cũng không kịp gõ, chỉ kịp dùng cách này cảnh báo tất cả mọi người. Đáng tiếc đã quá muộn, Trương Gia Hưng đang tập trung chăm sóc cho thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu, không hề ý thức rằng ở hướng khác đang có người tập kích mình. Khoảnh khắc Tiêu Thời Khâm chat lên ba dấu chấm than, Chức Ảnh đã bay ra ngoài.
Tróc Vân Thủ!
Kỹ năng đang được vũ khí bạc Ô Thiên Cơ đánh ra vốn không phải kỹ năng cấp thấp của khí công sư, Quân Mạc Tiếu đã từng nhờ vào nó mà úp sọt Tru Tiên thành công, chụp một phát là bắt được mục sư ngay giữa đội hình chiến đội Tru Tiên.
Mà lần này chiến đội Gia Thế lại có thể dính cùng một chiêu, cùng một thủ đoạn, chỉ khác cách dùng.
Với Tru Tiên, không một ai ngờ được tán nhân Quân Mạc Tiếu có chiêu này nên hắn cứ xuất hiện một cách can lộ lộ, cho đồng đội mình chạy bừa ra thu hút đối phương để bản thân tiện bề hành động.
Đối mặt Gia Thế, Diệp Tu lại cân nhắc đến khả năng đối thủ đã có đề phòng trước nên kiên trì chờ đến tận bây giờ mới tìm được cơ hội. Hàn Yên Nhu của Đường Nhu 1 chống 3? Không phải do gà, cũng không phải do phê đu đủ, đó là mồi nhử, một mồi nhử để di dời hướng chú ý của Gia Thế. Thính ngon đến vậy có ai không muốn đớp? Thế là trong quá trình họ định làm gỏi gà Hàn Yên Nhu, trị liệu của họ bị bắt đi.
Là trao đổi ư?
Không!
Biểu hiện của Hàn Yên Nhu ngoan cường vượt xa tưởng tượng của mọi người. Ba pháp sư chiến đấu lao vào đập nhau, cô lấy 1 địch 2, tuy rơi vào thế yếu, nhưng chiến mâu trong tay vẫn vung lên không ngừng.
Tốc độ tay cỡ nào mới làm được?
Nhìn thấy tiết tấu nhanh không đỡ nổi của Hàn Yên Nhu, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
“So với em… thì thế nào?” Trên khán đài, tuyển thủ Hứa Bân của Vi Thảo đột nhiên hỏi Lưu Tiểu Biệt bên cạnh. Tốc độ tay từ trước tới nay luôn là vũ khí lợi hại nhất của Lưu Tiểu Biệt.
Lưu Tiểu Biệt không trả lời. Cậu ta tính không ra, hay là vì không bằng Đường Nhu nên ngại mở miệng?
Edit + beta: Lá Mùa Thu | Type: Vương papa đẹp trai nhất Vi Thảo ò.Ó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.