Edit: Tiếu | Beta: Kha
Dựa vào tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, đánh chữ còn nhanh hơn cả nói, không có gì khó khăn cả. Nhưng lúc này Diệp Tu lại không gõ chữ, hắn không sợ mình gõ chậm chỉ sợ Bánh Bao nhất thời không để ý tin nhắn. Vì thế gào lên: “Em ồ cái gì?”
“Không thấy người đâu!” Bánh Bao lập tức gào lại.
“Là áo choàng tàng hình? Chú ý vào!” Diệp Tu kêu.
“Rõ rồi.” Giọng nói của Bánh Bao đầy vang dội.
“Hai cậu cần gì phải hét lên thế hả?” Trần Quả đập bàn.
“Gió to quá, không nói to không nghe được.” Bánh Bao vội vàng thanh minh.
Diệp Tu không nói gì, nói to đâu phải vì chuyện này trời? Là vì trong game hai người không ở cùng một chỗ, cho nên mới phải nói chuyện bên ngoài, xong vì đều đeo tai nghe nên mới phải gào lên chứ, liên quan đách gì gió to gió nhỏ chứ. Diệp Tu phát hiện mình hơi khinh địch rồi, đáng ra nên phải ở cùng một chỗ với Bánh Bao, thế mới tiện nghe ngóng và hiểu ý nhau được.
“Tên nhóc kia, là áo choàng tàng hình phải không? Ông đây đã nhìn thấy mày rồi, mau hiện hình.” Bánh Bao nói xong đã vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ đối thủ.
“Ai yo, có mai phục! Quá mất nết, xem ông dạy mày nè.”
“A, còn một người!”
“Á á, lại thêm người nữa!”
“Ông bắt được một đứa, còn có…”
Bánh Bao kêu lên không ngừng, kêu đến mức khiến cho một kẻ theo chân như Trần Quả phải xoắn xuýt lên.
“Sao lại thế, sao lại thế này?” Trần Quả chúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/819304/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.