Chương trước
Chương sau
Trong đám vật liệu nâng Ô Thiên Cơ lên cấp 50 thậm chí chứa những ba loại vật liệu hữu hạn chỉ có mỗi BOSS hoang dã mới rớt ra. Mấy lần nâng trước cũng không xa xỉ vậy.
Tất cả là vì chế tác Ô Thiên Cơ từ cấp 5 đến cấp 45 đều chỉ tăng sơ sơ. Nhưng lần này từ 45 nâng lên 50, công năng toàn diện của Ô Thiên Cơ được mở ra. Lúc thiết kế Ô Thiên Cơ đã định ra cấp 50 là hình thái cuối cùng. Hình thái hoàn thành được chừa lại tới lần nâng cấp sau cùng nhằm tiết kiệm vật liệu tiêu tốn trong quá trình nâng cấp trước đó. Mỗi một vũ khí bạc hầu như đều có ý tưởng về hình thái hoàn thành như vậy. Còn những lần nâng cấp trước đó sẽ cố tiết kiệm hết mức có thể.
Chỉ là hình thái hoàn thành của trang bị bạc hiện này đều tiến hành lúc 65 nâng lên 70. Mà bởi vì Ô Thiên Cơ đã quá lâu đời, hình thái cuối vẫn dừng ở 45 lên 50.
Nhắc tới vật liệu cần để thăng cấp, khu 10 hiện tại chắc chắn không thể gom đủ. Nhưng giờ Diệp Tu đã ở Thần Chi Lĩnh Vực, có thể thông qua buôn bán trung gian kiếm từ khu cũ. Thần Chi Lĩnh Vực và khu thường không thể ra vào trái quy tắc, bạn được quyền mang đồ từ khu thường vào Thần Chi Lĩnh Vực nhưng không được mang đồ từ Thần Chi Lĩnh Vực ra khu thường. Trừ phi hàng bắt nguồn từ khu thường thì vẫn có thể trở về khu thường nguyên vẹn được. Nếu trên người có chút đồ nào mới lấy từ Thần Chi Lĩnh Vực, vậy thì trước hết phải để nó lại Thần Chi Lĩnh Vực rồi nói sau.
Sau khi cùng Mạc Cường xử lý xong mọi việc, Diệp Tu tiếp tục luyện cấp. Mấy ngày nay hắn rất cẩn thận, không để kẻ nào nắm được hành tung, mặc dù tốc độ luyện cấp có hơi chậm, nhưng cũng dần mài mòn được tính kiên nhẫn của nhiều người. Việc này nằm trong dự kiến của Diệp Tu, nhiều người chỉ nhất thời hứng khởi, chuyện hên xui kiểu này sẽ không khiến nhiều người muốn lãng phí thời gian liên tục ở đây.
Trần Quả biết tình hình đã chuyển biến tốt hơn, lại mở Trục Yên Hà ra luyện. Người giúp đỡ cày kéo đông sẽ tăng hiệu suất rất lớn, Diệp Tu cũng không từ chối.
Luyện một buổi sáng, cơm trưa xong tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, Trần Quả nhàm chán mở web lên xem, chợt nhìn thấy bài viết của Mạc Cường trên diễn đàn, vội vàng gọi Diệp Tu xem.
Diệp Tu lại gần nhìn, quả nhiên là video Mạc Cường quay cảnh diệt năm người. Không phải toàn bộ. Toàn bộ thì nội dung khá dài, file sẽ nặng, lúc gã gửi cho Diệp Tu cũng chỉ là một đoạn nho nhỏ. Nội dung bài viết chủ yếu vẫn là chữ, Mạc Cường vờ như than thở một tuần vừa rồi gian nan ra sao. Tên gian trá này không nói toẹt ra điểm kinh nghiệm mình giết trị giá 150.000. Một tuần giết năm người nhiều kinh nghiệm như vậy, nghe là thấy rõ giả. Bộ năm tên kia giả chắc? Biết rõ mỗi ngày đều bị người đuổi giết còn kiên trì login, kiên quyết bào mòn kinh nghiệm của mình?
Chỉ từ video và câu chữ của bài viết này, cứ như Mạc Cường đã trải qua quá trình đuổi giết năm người rất gian nan, giờ đang vô cùng hớn hở muốn lĩnh thưởng.
“Móa nó, bọn câu lạc bộ quả thực toàn cặn bã”
Diệp Tu vẫn đang xem bài viết thì nhận được tin nhắn từ Mạc Cường.
“Sao vậy?” Diệp Tu ngẩn ra, chẳng lẽ các câu lạc bộ lại quỵt nợ? Hắn không hề nghĩ tới chuyện này. Diệp Tu rất cần số tiền kia. Nếu muốn thu đủ số vật liệu, chỉ trông vào thủ đoạn trong game sẽ cực kỳ khó, Diệp Tu không ngại dùng nhân dân tệ đâu. Làm thế cho tiện, thật ra hắn cũng đang suy nghĩ như vậy.
“Nói hôm nay là chủ nhật, chờ thứ hai đi.” Mạc Cường tức giận bất bình nói.
“À… Vậy thì chờ đi” Diệp Tu vừa nghe cũng bật cười. Ra là vấn đề này, chuyện này cực kỳ bình thường mà. Chắc chắn không một ai muốn tăng ca vào chủ nhật vì chút chuyện cỏn con như vậy.
“Ông coi đây có phải kế hoãn binh không?” Mạc Cường không hề tin tưởng câu lạc bộ.
“À? Thôi ông cứ chờ đi, có gì đâu” Diệp Tu phản bác.
“Là sao?”
“Ông cho rằng mình đang liên hệ với một cá nhân sao? Câu lạc bộ là chế độ công ty, bất kể chi phí nào cũng phải tuân theo quy trình, chắc tuần sau là ông lấy được rồi.” Diệp Tu nói.
“Tui sợ đêm dài lắm mộng đó!” Mạc Cường nói, “Sớm biết vậy hôm nay tui đã không đăng bài rồi, nhỡ bây giờ rút dây động rừng thì sao?”
“Bài viết…có thể xóa.” Diệp Tu nói.
“Đúng đúng đúng, xóa trước.” Mạc Cường vội vàng chạy đi. Cũng may bài viết này hắn mới đăng không lâu, chỉ đăng ở một chỗ, chưa có hưởng ứng gì, vội vàng xóa đi, sau đó lại tìm trên Baidu nửa ngày, thấy không ai đăng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Quả nhìn hai tên đáng khinh này, sức để nói móc cũng hết sạch.
Hôm đó, trước cửa câu lạc bộ Gia Thế lại tụ tập đông đảo lượng fan Gia Thế biểu tình kháng nghị. Chủ nhật quả nhiên ai cũng ăn no rửng mỡ.
Tuy kháng nghị nhưng họ vẫn là fan hâm mộ nhiệt tình. Xét biểu hiện gần đây của Gia Thế, đây cũng không phải những phần tử cá biệt cực đoan. Vậy nên Gia Thế cũng không thể phớt lờ fan, phải cử người đến trấn an, đưa đồ ăn thức uống, tìm mọi cách lung lạc, nghe đồn còn mời vài fan đại diện ra tâm sự chung…
Một ngày lộn xộn cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau là thứ hai, giờ làm việc đã đến, Mạc Cường lại gửi bài viết hôm qua và liên hệ bên treo giải.
“Hả? Tự giết? Còn quay video??”
Người ngồi ở vị trí công tác vào thứ hai thật sự là quản lý vụ này, không phải nhân viên trực nhận thông tin hôm chủ nhật nữa.
“Đúng, giờ tôi gửi video cho anh hén?” Mạc Cường hỏi.
“Được rồi, cậu gửi đi” Quản lý nọ vẫn không để ý lắm.
“Được.” Mạc Cường trả lời, gửi tệp qua, đối phương nhận, sau đó còn chú thích cho người ta: “Giết 104 lần đó.”
“Bao nhiêu?” Quản lý dụi mạnh mắt, cho là mình nhìn lầm. Hắn cảm thấy nhiều lắm cũng chỉ có thể giết vài lần kiếm mấy trăm tệ thôi, không thể nào lên tới 104 lần, thu vào trực tiếp quá vạn.
“104 lần, không tin anh đếm xem, tôi ghi rất rõ ràng.” Mạc Cường trả lời, lại gửi thêm một tệp.
“Sao lại gửi thêm một tệp?” Quản lý buồn bực.
“Đây là cái khác, 112 lần.” Mạc Cường nói.
“Còn hả!” Quản lý kinh hãi.
“Đương nhiên.” Mạc Cường đáp.
Quản lý vừa nhận vừa kinh ngạc, thế này là hơn 20.000 rồi.
Tiếp đó, tệp thứ ba, tệp thứ tư, tệp thứ năm……
“Cậu rốt cuộc có bao nhiêu tệp?” Quản lý ngây ra như phỗng.
“Tổng cộng 10 tệp, vừa vặn 1500 lần.” Mạc Cường thong dong trả lời.
“1500 lần…… 150.000 tệ……” Quản lý hoàn toàn chết đứng rồi, nhìn một loạt tệp gửi tới, không nói nên lời.
“Tôi còn đang tiếp tục cố gắng” Mạc Cường tiếp lời.
“A…… Cậu chờ chút, chúng tôi xem video của cậu đã.” Quản lý tỉnh táo lại, 1500 lần, 150.000 tệ, con số này khoa trương đến nỗi khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy hư cấu, quản sự nghĩ chắc mình gặp phải kẻ lừa gạt rồi, phải xác định chút đã. Vì thế vội vàng mời nhân tài phương diện chế tác video đến xem video này là thật hay giả.
10 đoạn video quay đủ 1500 hiện trường PK, tuy trong đó có đoạn PK một lần hết 5 em, nhưng có vẻ cũng không dễ dàng gì, đặc biệt còn tìm kĩ xem có phải phe địch giở trò mèo gì không.
Bận rộn ước chừng cả ngày, chuyên gia cuối cùng rút ra kết luận: Video không có vấn đề.
“Đùa hả trời!” Video thế mà không có vấn đề, hơn nữa quản lý cũng đếm đi đếm lại, đúng chốc 1500 lần.
Nhưng một tuần mà có thể đuổi giết nhiều tới vậy, điều này chỉ có khả năng tồn tại trên lý thuyết, người chỉ hiểu biết chút ít về Vinh Quang cũng biết chuyện này không thể xảy ra trên thực tế.
Ngay cả chuyên gia phân biệt video cũng kết luận video không có vấn đề, còn nội dung thì… Dù làm thế nào, chuyên gia cũng không thể chú ý được hết.
Chuyện này có chút vượt qua phạm vi xử lý của quản lý, đây là một màn ăn gian trắng trợn, nhưng vấn đề là không có chứng cớ……
1500 lần chia đều là mỗi người 300 lần, 5 lần 1 cấp, thì phải là 60 cấp.
Năm người, trong vòng một tuần bị giết 60 cấp…Nếu bảo không phải năm người chủ động nhường, ma nó mới tin.
“Không có vấn đề à? Cái này vừa nhìn đã biết giả” Quản lý cho rằng chuyện này quá rõ ràng, căn bản không cần chứng cớ làm gì. Nhưng đạo lý này hắn hiểu, đối phương chắc chắn cũng hiểu, thế mà vẫn trắng trợn không chút sợ hãi nào?
Quản lý cảm thấy vấn đề này hơi phức tạp, hắn không thể dễ dàng quyết định được. Huống chi, thật ra hắn chỉ là người chịu trách nhiệm đứng ra ngoại giao thôi. Việc này do nhiều câu lạc bộ liên thủ, sao hắn thay mặt được nhiều câu lạc bộ như vậy?
Vì thế hắn bàn với sếp của mình trước, chuyện vừa nghe đã hiểu này, ngoài mặt thì ai cũng rõ, mọi người cũng không xoắn xuýt nhiều. Sau khi tất cả câu lạc bộ biết được tin, đều tự hỏi trong đấy liệu có ẩn tình gì không?
Ẩn tình, thật ra cũng rất dễ khơi ra.
Bởi vì đây là chuyện mà nhà nhà đều biết: 5 acc này là clone của Nghĩa Trảm Thiên Hạ.
Clone là gì? Clone chính là mấy cái acc đánh chết cũng không thừa nhận thân phận, clone chính là mấy cái acc có thể tùy thời hy sinh. Mà bây giờ, cả 5 acc đều bị giết đến nông nỗi này, muốn thăng lại cấp chẳng khác gì luyện lại từ đầu, có thể coi như vật hy sinh. Nhưng hy sinh 5 acc này rất đáng giá, 150.000 tệ……
Đây là việc mà Nghĩa Trảm Thiên Hạ đang làm.
Các công hội nhất thời cho là vậy. Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới mà, rõ ràng cũng coi như câu lạc bộ chuyên nghiệp, lại làm ra chuyện xấu xa như vậy.
Ấn tượng của các câu lạc bộ đối với Nghĩa Trảm Thiên Hạ đều bị bôi xấu hết. Mặc dù mọi người đã bắt đầu mất thiện cảm với họ từ khi Nghĩa Trảm Thiên Hạ công bố thành lập đoạt hết danh tiếng.
Nhưng nói cho cùng thì......
“Cho hắn” Các câu lạc bộ vẫn nhất trí ý kiến này, chỉ nghẹn khuất trong lòng thôi. Không phải vì khoản tiền, mà vì việc này. Đúng như lời Mạc Cường nói, họ chỉ thấy chán ghét.
Tuy nhiên, nếu nghĩ đây là hành động của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, mọi người vẫn cảm thấy nên lấy thận trọng làm đầu. Nếu quyết làm lớn chuyện, thật chẳng biết đối phương còn để lại hậu chiêu gì. Nghĩa Trảm Thiên Hạ chính là cao thủ trong mặt tuyên truyền, không thể mắc mưu chúng.
Trả tiền dàn xếp ổn thỏa.
Đồng thời mọi người cũng bắt đầu lo lắng, có nên thu tay vụQuân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt không? Bằng không đám người kia làm không biết điểm dừng, vậy thì càng đáng ghét hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.