Chương trước
Chương sau
“Sao giờ chú em mới đến?” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đứng ở rìa mái hiên. Đám người Trảm Lâu Lan và Hại Người Không Mệt cũng lần lượt theo sau, sáu người đứng dàn hàng ngang, từ trên cao nhìn xuống, trông thật là khí thế.
Lưu Hạo thì sao? Lúc này mới nghe được tiếng của Tôn Tường, cũng chẳng có tí cảm giác vui mừng nào cả. Nhìn một hàng sáu người kia, nhất là Quân Mạc Tiếu ở giữa, trong lòng Lưu Hạo tràn đầy cảm giác thất bại.
Xoẹt!
Một bóng người đã bay ra, chính là Hại Người Không Mệt, từ không trung vung tay lên, ba miếng shuriken phóng ra ngoài, nhân vật được che chắn bởi shuriken, lao thẳng tới chỗ pháp sư chiến đấu của Tôn Tường.
“Hừ, chút trò vặt.” Tôn Tường nhìn lên hàng ngang sáu người, chẳng hề sợ hãi, cười khẩy một cái cũng không thèm né tránh. Chỉ thấy pháp sư chiến đấu của cậu ta dùng tay kéo chiến mâu ra sau, chĩa nghiêng lên trời, sau đó rung lên, một tia sắc bén xé đôi vùng trời. Pháp sư chiến đấu dùng ma pháp làm kỹ năng đánh nhau, nên tuy là cận chiến, nhiều kỹ năng vẫn có khoảng cách và phạm vi công kích đa dạng.
Phạm vi tiến công của Hào Long Phá Quân sẽ không giới hạn ở mũi mâu.
Mà chiêu Nộ Long Xuyên Tim hiện tại, khoảng cách công kích có thể đạt xa hơn năm ô.
Một kích này trực tiếp đánh bay một miếng shuriken, song thế công không hề suy giảm, Hại Người Không Mệt giữa không trung cũng không tránh được, trực tiếp bị tia sắc bén nọ đâm xuyên, bóng người lệch hẳn rồi rơi xuống dưới. Ai ngờ năm người đi theo Hại Người Không Mệt cũng cùng nhau nhảy xuống đất. Chiêu này của Tôn Tường dù sao cũng là đại chiêu, thu chiêu chậm chạp, không thể tấn công người khác ngay được. Cả năm an toàn đáp xuống, Hại Người Không Mệt thật ra đã bị thương, nhưng ánh sáng của thuật trị liệu cũng nhanh chóng bao trùm lên hắn.
“Hừ......” Tôn Tường còn định nói gì, Trảm Lâu Lan đã bất chợt ra tay, vung kiếm dùng Rút Đao Trảm. Ánh kiếm còn chưa biến mất, Vỡ Núi Kích đã nối gót, cả hai đều là kỹ năng cấp thấp của hệ Kiếm Sĩ, ra chiêu nhanh, hai chiêu liên tiếp này một quét ngang một bổ dọc, cao thấp trái phải trước sau đều đủ.
Nhưng dù sao Tôn Tường cũng không phải người thường, nhân vật đâm nghiêng, gạt phăng đường kiếm của Rút Đao Trảm rồi xông tới. Chiến mâu nghiêng xéo muốn kéo Trảm Lâu Lan đang lơ lửng xuống. Chiêu này quả thực rất tự tin, nếu nó không trúng, Tôn Tường sẽ không trốn kịp sóng xung kích sau khi Vỡ Núi Kích chạm đất.
Một chiêu tự tin vô cùng này quả nhiên đâm trúng Trảm Lâu Lan ở giữa trời. Trảm Lâu Lan mắc giữa mũi mâu rồi bị ném xuống. Nhưng không đợi gã ngã xuống đất, một cột lửa chợt dâng lên dưới chân pháp sư của Tôn Tường, nhưng cậu ta đã kịp nhận thấy, vội hủy bỏ Viên Vũ Côn rồi nhảy giật ra sau.
Cậu ta miễn cưỡng né được cột lửa của Liệt Diễm Chấn Động, bất thình lình, giữa không trung lại xuất hiện hai cái chân vặn chéo, kẹp cổ pháp sư chiến đấu đang lơ lửng từ phía sau.
Pháp sư chiến đấu giữa không trung lật ngược chiến mâu trong tay, lại một chiêu xoay người ra Thiên Kích. Loại động tác làm màu cần kỹ thuật thao tác cao này, Tôn Tường luôn làm rất hoàn hảo. Đòn kẹp cổ trên không của nhu đạo Dạ Tịch cũng không giữ được người, bị Thiên Kích đánh dạt sang bên. Ngay vào lúc pháp sư chiến đấu của Tôn Tường sắp ngã xuống, bùn đất chợt xới tung, bóng người từ đó lao ra.
Hại Người Không Mệt.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu.
Rốt cuộc lần này Tôn Tường không còn cách nào tránh thoát nữa, Hại Người Không Mệt bay từ dưới đất lên, một đao cắt cổ pháp sư chiến đấu của Tôn Tường, máu bắn phụt ra. Hại Người Không Mệt còn chưa chịu bỏ qua, xoay người dùng chiêu Diệt Trừ.
Hai chiêu đều cực nhanh, Tôn Tường đang nóng nảy kịp phản ứng với chiêu thứ hai, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất, trúng chiêu bị đá bay đi.
Tôn Tường cảm thấy giận dữ, thằng cỏ dại này làm mất mặt mình nhiều lần rồi. Cậu ta vừa bay ngược vừa tính toán xem phải dạy bảo Hại Người Không Mệt thế nào, thì chợt nghe một tiếng pháo vang, nòng súng của Quân Mạc Tiếu đã nhắm vào mình.
Né tránh công kích trên không chẳng phải chuyện đơn giản, nói cách khác, ngoại trừ những nghề đặc thù có khả năng di chuyển trên không, giữa lưng chừng không thể né tránh trong phạm vi rộng được. Động tác nhỏ vặn mình này căn bản không giúp được gì nhiều. Nghe được tiếng vang, Tôn Tường cũng chỉ có thể miễn cưỡng vạch ra một chiêu, ba phát Pháo Chống Tăng, đâm nổ được hai phát, phát thứ ba tránh khỏi quỹ tích công kích của cậu ta, ầm thẳng vào người.
Sóng nhiệt của vụ nổ đã thay đổi hướng di chuyển của Tôn Tường đang lơ lửng, điều cậu ta cần nhất bây giờ là rơi xuống đất, nào ngờ Trảm Lâu Lan đã phục kích sẵn, ngắm chuẩn hướng của Tôn Tường dùng Thập Tự Trảm, hai kiếm sôi sục máu bổ tới pháp sư chiến đấu, như thể đang treo Tôn Tường giữa trời. Nhu đạo Dạ Tịch theo sau, Tôn Tường bị xé toạc giữa không trung liền nện thẳng xuống đất, khí thế hệt như buộc phải nện thành hố đen trên đất.
Dưới kỹ năng thao tác loại bắt lấy, thao tác Chịu Thân cũng vô dụng, Tôn Tường cạp đất, lửa giận trong lòng càng tăng, nhưng công kích của đối phương cũng tăng lên, pháp sư nguyên tố Tiền Phương Cách Hải đã đọc chú xong Sấm Sét Tận Thế. Tia sét rít gào từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đánh thẳng vào Tôn Tường còn đang cạp đất, cậu ta còn hướng nào để trốn?
Sấm chớp qua đi, tóc của pháp sư chiến đấu bị giật dựng đứng hết cả lên, còn đang vội vàng bò dậy, nửa đứng nửa ngồi, trông như con nhím.
“Tốt lắm, phối hợp không tồi. Cứ thế phát huy.” Diệp Tu nói xong, còn rất nhàn hạ điều khiển Quân Mạc Tiếu làm ra động tác vỗ tay.
Tôn Tường quay góc nhìn đảo quanh bao quát, muốn nhìn toàn cảnh, nhưng mới quay được một nửa, phía sau lại có động tĩnh. Mấy đứa này chơi xấu quá, nhân vật nào đứng trong phạm vi góc nhìn của mình thì không hề tấn công, tất cả động tác đều lén lút đằng sau. Tuy Tôn Tường am hiểu đối địch ở phía sau, nhưng đều phải dựa vào phán đoán, đương nhiên khả năng phán đoán sai sẽ cao hơn đấu trực diện, liên tiếp phải ứng phó như thế chắc chắn sẽ ăn không tiêu.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tôn Tường vội xoay người lại, chợt thấy Địa Liệt Trảm của cuồng kiếm sĩ đã áp sát đầu mình.
Tôn Tường muốn lấy công đối công, tuy vẫn đủ thời gian thao tác, nhưng cậu biết mình chỉ cần vừa ra chiêu, khẳng định sau lưng lại có người chạy tới công kích, đối phương hiển nhiên muốn dùng kế sách đánh liên tục.
Vậy nên lần này cậu lựa chọn né tránh, thân mình vội vàng nhảy 2 phát sang bên cạnh, mới xem như hoàn toàn thoát phạm vi Địa Liệt Trảm. Hơn nữa còn thuận tiện tới gần pháp sư nguyên tố Tiền Phương Cách Hải, chuẩn bị phản kích bằng pháp sư nguyên tố này. Nhưng chưa kịp đợi cậu ta ra chiêu, Hại Người Không Mệt đã thi triển Thuật Phân Thân vòng tới trước mặt.
“Lại là mày!” Tôn Tường giận dữ, nhiều lần bị thằng cỏ dại này phá bĩnh, cậu ta tức muốn nghiến răng. Thao tác như muốn đập hỏng bàn phím, từng kích đâm thẳng vào mặt Hại Người Không Mệt. Nhưng Hại Người Không Mệt cũng không chậm. Thật ra với những kẻ đang có mặt, nếu đối chiến cùng Tôn Tường, khả năng chung quy đều sẽ thua, song cũng không phải chẳng trả đòn được chiêu nào. Tới lui vài hiệp thì chắc vẫn làm được. Hại Người Không Mệt không né, đứng trước mặt Tôn Tường dùng công kích chống đỡ.
Tôn Tường vừa thấy lại nổi điên, thằng cỏ dại này dám so thao tác với mình, có còn thiên lý nữa không? Đang chuẩn bị thể hiện tài năng cao siêu của mình để thằng cỏ dại này biết thế nào là trời cao đất dày, đột nhiên thân mình không tự chủ được bị kéo về sau rồi bị nhấc bổng lên không trung.
Lực Nguyên Tố.
Tôn Tường kịp thời nhận ra.
Đây là kỹ năng lơ lửng của pháp sư nguyên tố. Nghề nào cũng có chiêu giống vậy, được mặc định ngay từ cấp 1. Tùy vào từng nghề, kỹ năng thấp nhất, cơ bản nhất này có những điểm đặc sắc riêng. Mà Lực Nguyên Tố của pháp sư nguyên tố có thể nói là kĩ năng triển khai chậm nhất, phải đọc chú mới dùng được.
Nhưng trong 24 nghề thì đây lại là kĩ năng có phạm vi ảnh hưởng rộng nhất, thậm chí có thể coi như một kĩ năng đánh lan. Tiền Phương Cách Hải được Hại Người Không Mệt che giấu, vụng trộm đọc chú Lực Nguyên Tố. Tôn Tường còn đang nóng lòng muốn “dạy bảo” Hại Người Không Mệt, chẳng cảm thấy gì cả, đến khi bị Lực Nguyên Tố hút đi, định phản ứng thì cũng đã muộn.
Phía sau cậu ta, giữa không trung có một khối khí bồng bềnh mờ ảo ngưng tụ, trông khác xa quả cầu điện kiêu ngạo và bá đạo hình thành từ Trận Sóng Điện Quang của ma kiếm sĩ. Khối khí như đang trôi lững lờ, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường cứ thế bị hút về giữa không trung. Khối khí của Lực Nguyên Tố Lực cũng theo đó mà biến mất.
Hại Người Không Mệt ngay bên cạnh có thể bỏ qua cơ hội đó à?
Đương nhiên là không, hắn trực tiếp triển khai đại chiêu Ảnh Vũ.
Bóng người bay đầy trời, toàn bộ hướng về phía pháp sư chiến đấu của Tôn Tường. Tôn Tường quả nhiên là một cao thủ, vậy mà còn đỡ được hai cái. Nhưng người nắm chặt cơ hội không chỉ mỗi mình Hại Người Không Mệt. Tiền Phương Cách Hải lại chuẩn bị tung phép mới, cuồng kiếm sĩ Trảm Lâu Lan cầm kiếm lao tới, nhu đạo Dạ Tịch đã xác định được chính xác vị trí rơi của Tôn Tường mà chuẩn bị bắt lấy. Quân Mạc Tiếu thì sao? Ô Thiên Cơ lúc này vung lên, dùng kỹ năng trị liệu của mục sư phóng cho vài người. Mà mục sư Thiên Diệp Ly Nhược chân chính thì lại chả biết ở nơi nào.
Tôn Tường sắp điên tới nơi, chỉ một thằng cỏ dại lại có thể đánh cho mình không trở tay nổi.
Góc nhìn của Tôn Tường vừa chuyển, đúng lúc nhìn thấy ma kiếm sĩ Lưu Hạo đang đứng lù lù ở trên nóc làm khán giả.
“Lưu Hạo, anh đang làm gì đấy?” Tôn Tường cả giận nói.
“Hả? Cậu cần giúp à?” Người đáp lời cậu ta lại là Diệp Tu.
Trước máy tính, sắc mặt Tôn Tường xanh mét, nhất thời không nói được gì, cậu ta cảm thấy câu cần người giúp này rất khó mở miệng.
“Không sao cả, cứ gọi đi, tụi này lấy thịt đè người, cậu có kêu giúp cũng chẳng khó coi lắm đâu.” Diệp Tu nói.
Tôn Tường cắn răng, không thèm mở miệng, thậm chí ngay cả Lưu Hạo cũng không thèm liếc tới, chỉ liều chết đáp trả vòng người nối đuôi nhau đánh mình.
Lưu Hạo ở phía trên cũng khó xử lắm. Nếu giúp được, gã đã sớm ra tay, nào phải ở đây xoắn xuýt chứ?
Hôm nay gã gặp xui rồi, ngay cả Tôn Tường cũng bị đối phương chèn ép chật vật thế kia, mình ra tay có thể thay đổi được tình trạng này chắc? Không thể, mình có xuống cũng chỉ thêm một người bị úp sọt mà thôi.
Mình đến đây để giẫm lên Diệp Tu, để nhìn thấy hắn chật vật chứ không phải đẩy bản thân vào hoàn cảnh đó. Nếu biết tiến lên sẽ bị ăn hành mà còn muốn dâng hiến, thì nhất định bị ngáo rồi.
Nhưng nếu không lên, Tôn Tường đỡ không nổi nhất định sẽ bất mãn với mình, chuyện này cũng không ổn.
Lưu Hạo không ngờ rằng, chuyện gọi Tôn Tường tới sẽ đẩy mình vào tình huống tiến không được mà lùi không xong thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.