hòng làm việc của câu lạc bộ Bá Đồ giăng đầy mây đen. Đáng ra đây phải là thời điểm sáng sớm hưng phấn nhất trong ngày của đám nhân viên điên đảo ngày đêm, nhưng sau khi chợt nhận ra ngày vui chẳng tày gang, tức thì liền có không ít người lấy cớ mệt mỏi xin nghỉ việc tối nay. 
Muốn xin nghỉ, đương nhiên phải qua ải Tưởng Du. Có điều, cả lũ lợi dụng tâm tư đang trầm trọng, chả buồn để ý của Tưởng Du mà bỏ chạy thành công hơn phân nửa. 
Tưởng Du đang xem lại hướng dẫn của mình đến ngu người. 
Đó là tâm huyết của gã, gã tự thấy mình đã viết ra một bản hướng dẫn cực hạn, gã tràn đầy tự tin, còn chẳng hề kiềm chế sự tự tin ấy trước mặt mọi người. 
Nhưng bây giờ, kỷ lục của Lam Khê Các lại như một cái bạt tai, tát mặt gã đỏ rần. 
Dạ Độ Hàn Đàm còn đang lo lắng Tưởng Du sẽ sai khiến mình, gã ta lại xấu hổ đi đàm phán với Quân Mạc Tiếu. Thật ra vào lúc này, sao Tưởng Du lại không biết xấu hổ mà bắt chuyện với Dạ Độ Hàn Đàm chứ? 
Khiêm tốn được lợi, tự mãn hại thân. Tưởng Du đã sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu nói ấy, gã thật sự quá tự mãn rồi. 
Rốt cuộc bản hướng dẫn của mình sai ở đâu? Tưởng Du mờ mịt mở một thư mục tài liệu, nơi có toàn bộ tài liệu nghiên cứu phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác. 
Mặt bị đánh sưng chỉ có thể tự mình xoa. Tưởng Du bây giờ ngay cả Dạ Độ Hàn Đàm nhà mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/818701/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.