Chương trước
Chương sau
Tháp chuông là ngọn tháp cao và xa nhất, đứng ở dưới đường nhìn lên chỉ thấy bóng đen mờ mờ, không thể trông rõ đỉnh. Toàn bộ người chơi nước mắt lưng tròng, chưa bao giờ hận thời tiết ở thành Tội Ác đến vậy. Bình thường mỗi lần chớp sáng đều làm người ta giật mình thảng thốt thì lúc này ai ai cũng hy vọng nó xuất hiện. Sấm chớp có thể giúp họ trông rõ hơn, không phải căng mắt nhìn vô vọng lên đỉnh tháp.“Lên rồi!!!!” Một người chơi đứng trên đường hô to. Gã lờ mờ trông thấy một bóng đen bay vào đỉnh tháp.
“Xông ra!!!!” Trần Dạ Huy ra lệnh.
Về mặt tâm kế, Trần Dạ Huy không hề thua kém ai, luôn để ý tới mọi tình huống của trộm Noel. Hắn tụ tập nhân số đầy đủ, chia hai đường, một đường tìm trộm Noel mới, nửa còn lại lưu lại sẵn sàng làm thịt đống trộm Noel đang chồng chất dưới chân tháp.
Nghe lệnh từ hội trưởng, người Gia Vương Triều lập tức xách vũ khí, lao ra đường trực chờ tung chiêu.
Cả lũ xuất đầu lộ diện, bị một nhóm người bên đường trông rõ mồn một.
Theo lẽ, toàn bộ người chơi cùng vây quanh tháp, ngửa đầu nhìn với những góc độ khác nhau. Bên Gia Vương Triều có thể trông thấy trộm Noel bò lên nhưng Lam Khê Các phía đối diện thì không. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy phía đối diện có người lao ra, mặc dù chưa biết là ai nhưng có thể suy ra ngay.
“Lên!!!” Lam Hà ra lệnh, người Lam Khê Các cũng xách vũ khí lao ra.
Động thái này cũng ảnh hưởng ngay tới các công hội khác, lập tức xuất hiện 6 đội chạy ra khỏi phố và đứng thành một vòng tròn dưới chân tháp.
“Khụ…” Có người ho khẽ. Tình huống này xấu hổ ghê!
Có điều, đa số không hề để ý tới chuyện này, chỉ đưa tay ngửa đầu quan sát động tĩnh của trộm Noel. Đống trộm Noel còn bò chứng tỏ Quân Mạc Tiếu vẫn đang sống khỏe trên đỉnh tháp.
“Ôi vờ lờ!!!!” Bên công hội Gia Vương Triều chợt âm vang tiếng mắng. Bọn họ nhìn thấy chiếc bóng đen bò vào đỉnh tháp kia đột nhiên bay ngược ra, rơi bịch xuống đất trong tiếng thét thê lương vang vọng, thảm đến nỗi cõi lòng của người Gia Vương Triều tan nát.
“Hình như tụi mình kích động quá thì phải?” Ai đó thì thầm.
“Khụ..” Những người khác chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Vừa thấy một bóng đen trèo lên đã nhào cả ra, quả là hơi kích động. Những ngón tay đặt sẵn trên phím chuẩn bị tung chiêu của cả đám đều hậm hực buông lỏng.
Đợi thêm một hồi, lại chẳng thấy tên trộm Noel nào lên đỉnh nữa.
“Có nên rút không?” Các công hội bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Còn rút cái éo gì nữa…” Một người chơi vừa nói vừa nhìn quanh, cả lũ lộ mặt hết rồi. Những người ở lại ai cũng hiểu lòng nhau, không còn gì phải che giấu nữa.
Vì vậy, tất cả đều im lặng và tiếp tục ngửa mặt lên trời quan sát.
“Khu A!”
“Khu B!”
“Khu C!”
“Khu D!”
Trên đỉnh tháp, Tô Mộc Tranh không ngừng hô to.
“Anh thấy kỹ năng của em cooldown có vẻ dài?” Diệp Tu phát hiện ra vấn đề kỳ lạ. Bấy giờ, số chiêu của bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh không nhiều bằng tán nhân của Diệp Tu, không thể nào sử dụng kỹ năng bắn rơi trộm liên tục như Quân Mạc Tiếu, vì thế cô đóng vai trò người quan sát chỉ điểm cho Diệp Tu. Tuy nhiên, dần dần Diệp Tu cảm thấy cô ra tay càng ngày càng ít? Nói là đợi hết cooldown của kỹ năng không thể nào lâu thế được.
“Ha ha ha, nào có! Em thấy để anh hoạt động như thế vui hơn” Tô Mộc Tranh cười nói.
“Em troll anh đấy à!”
“Anh ăn tối chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Chưa”.
“Vậy sao, đáng thương quá, để em giúp anh một tay vậy”. Tô Mộc Tranh nói dứt lời liền đứng ở khu C nhưng không kêu Diệp Tu nữa, một mình bắn Pháo Chống Tăng vào đám trộm đang bò lên. Đạn pháo nổ tung hất văng hai tên trộm Noel khỏi đỉnh tháp. Chiêu này là kỹ năng công kích diện rộng, sử dụng trong tình huống như vậy rất tốt.
“Em ăn tối rồi à?” Diệp Tu hỏi.
“Măm rồi!” Tô Mộc Tranh không lùa quái liên tục như Diệp Tu. Đầu tiên, cô giúp Diệp Tu tìm trộm Noel rồi về thành mua sắm một chập, sau đó mới quay lại tháp chuông nhảy lên đỉnh tháp đứng chờ Diệp Tu. Cực kỳ rảnh rỗi để kiếm gì bỏ bụng.
Tô Mộc Tranh hiện đã không còn đánh chơi nữa. Trên đỉnh tháp, cả hai cùng phối hợp lượn vòng trông chừng trộm, một lát sau, cứ tên trộm Noel nào bò lên là lại bị nhằm đầu đè xuống.
Cảnh này đương nhiên không phải cảnh mà sáu đại công hội muốn nhìn. Chỉ là nghển cổ trông lên thì không cách nào tránh được sự thật này.
“Chắc chỉ tạm thời thôi nhỉ?” Mọi người thầm nghĩ.
Thoáng chốc nửa tiếng trôi qua, “tạm thời” này có vẻ hơi bị dài. Trần Dạ Huy rất chú ý đến bảng thợ săn Noel, hắn nhận thấy Quân Mạc Tiếu đang thăng hạng một cách chóng mặt.
Trộm Noel rơi xuống từ đỉnh tháp chỉ hấp hối chứ không chết ngay, sau đó lại tiếp tục bò lên, lại bị hất xuống. Cứ như vậy hai ba lượt ngã thì cũng lăn ra chết tốt.
Thời điểm này chính là lúc gặt hái. Quân Mạc Tiếu mấy giờ trước đã biến mất trên bảng thợ săn, nhưng lúc này bắt đầu tiến quân thần tốc từ vị trí 989. Trần Dạ Huy mỗi lần mở bảng kiểm tra là lại thấy Quân Mạc Tiếu nhảy thêm một đoạn, kèm theo bên tai là tiếng trộm Noel ngã xuống kêu la thảm thiết.
Trần Dạ Huy không cam lòng, tiếp tục ngẩng đầu ngóng trông đám trộm Noel có thể mạnh mẽ lên. Đám người chơi công hội khác cũng không rời đi, vẫn ôm hy vọng Quân Mạc Tiếu không thể kiên trì đánh hết đống trộm Noel này.
Vài lần, họ trông thấy có trộm bò lên, đang chuẩn bị tấn công, tên trộm Noel vừa bò lên kia đã bay xuống chưa đầy một giây, có khi tiện đường còn kéo theo đám anh em trộm đang trèo tháp rơi cùng.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Đi đôi với số lượng trộm Noel ngã chết tăng vọt, tốc độ leo hạng của Quân Mạc Tiếu trên bảng thợ săn cũng ngày càng nhanh.
Vị trí 512, đây là vị trí hiện tại của Quân Mạc Tiếu, Trần Dạ Huy trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu leo tới vị trí đấy mà không thể ngăn cản.
Số lượng trộm Noel dưới tháp chuông đã giảm đi rõ rệt, trong số 6 công hội lớn vây quanh đã có 2 nhà lặng lẽ rời đi.
Họ không nhìn thấy dấu hiệu nào chứng tỏ Quân Mạc Tiếu không thể chống đỡ được đám trộm nên không muốn lãng phí thời gian nữa.
Mỗi lần một tên trộm Noel chết, chẳng mấy chốc sẽ có một tên trộm mới xuất hiện bên trong thành Tội Ác. Còn họ thì sao? Phí thời gian đứng đây ngóng đợi.
Hai nhà lui, sau đó là nhà thứ ba, thứ tư… Rốt cuộc chỉ còn mỗi Gia Vương Triều.
Trần Dạ Huy không phải không thấy rõ tình hình mà chỉ là thật sự không cam lòng. Theo tình hình hiện tại, muốn bảo vệ đỉnh tháp thì không nhằm nhò gì với trình của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, tuy nhiên, nếu có chuyện bất ngờ nào thì sao?
Trần Dạ Huy lúc này đang đánh cuộc vào vận may của hắn. Hắn trông ngóng vào một sai lầm bất ngờ nào đó, nhưng với cách ăn ở của mình, hắn chỉ trông thấy Quân Mạc Tiếu tiếp tục tiến quân trên bảng thợ săn.
400, 300, 200...
Theo sau Quân Mạc Tiếu cùng tiến thăng, Trần Dạ Huy thấy được một cái tên khác.
Phong Sơ Yên Mộc.
Trần Dạ Huy đã xem nhẹ cái tên này, nó thậm chí còn cao hạng hơn so với Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu lọt vào top 200 trong khi đó Phong Sơ Yên Mộc đã nằm trong top 100 rồi.
Trần Dạ Huy nhanh chóng phản ứng kiểm tra lại bảng thợ săn và lại phát hiện Hàn Yên Nhu, cái tên này cũng đang đứng ở vị trí cao hơn Quân Mạc Tiếu.
Rất rõ ràng là cả ba đang tổ đội diệt trộm, vì vậy 3 người đều tăng hạng trên bảng thợ săn một cách phi mã. Trần Dạ Huy chỉ lo đối phó với Quân Mạc Tiếu, kết quả là Quân Mạc Tiếu vì lùa quái nên mất vị trí trong bảng thợ săn nhưng 2 người còn lại thì vẫn duy trì được thứ hạng của mình.
Điểm tích lũy sẽ chia đều khi lập đội giết trộm. Nói cho cùng, chênh lệch giữa bộ ba bọn họ là không thay đổi, nhưng hạng cả ba đều tăng rất nhanh trong bảng thợ săn.
Còn một nguyên nhân quan trọng nữa là, thu hoạch của đám người chơi tốp đầu phát tài từ thành Tội Ác trước kia đang giảm xuống rõ rệt.
Mà lúc này, Diệp Tu sau vài tiếng ảm đạm thì cũng tới mùa thu hoạch lớn, còn họ, vẫn phải đi săn từng tên trộm được khôi phục lại một cách chậm chạp sau khi bị Diệp Tu tiêu diệt.
Với sự thu hoạch này, mặc dù điểm tích lũy của 3 người được chia đều nhưng cũng đủ để dễ dàng vượt qua những người chơi không còn tài nguyên khai thác tại thành Tội Ác.
Rạng sáng 0 giờ.
Đêm bình an đi qua, lễ Giáng Sinh chính thức tiến đến. Hoạt động Noel trong trò chơi cũng không có gì thay đổi, tại tháp chuông thành Tội Ác khu 10, việc bảo vệ đỉnh tháp của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng kết thúc sau hai giờ.
Phong Sơ Yên Mộc, Hàn Yên Nhu, Quân Mạc Tiếu, lúc này ngạo nghễ đứng ở ba vị trí một, hai, ba trên bảng thợ săn, mười lăm cao thủ của Gia Vương Triều không phải bị đạp một cái mà ăn liền 3 cái, sắc mặt Trần Dạ Huy lúc này khó coi như người chết.
341 thi thể trộm Noel chồng chất dưới chân tháp, một số lượng lớn đã được tái lập, tuy nhiên số còn lại vẫn chất đầy một vòng nhìn chẳng khác gì một cây thông Noel, nhưng có hơi tàn nhẫn và máu me.
Nhìn cây thông Noel được tạo bởi máu tanh tàn khốc nhưng vẫn ngập tràn không khí Giáng sinh, bởi trên cây treo đầy quà từ trộm Noel.
Hàn Yên Nhu đang leo lên cây ra sức nhặt lấy các gói quà Noel đấy.
Tuy nhiên, Hàn Yên Nhu lúc này không phải do Đường Nhu điều khiển mà là Trần Quả. Hàn Yên Nhu không nhảy lên tới đỉnh tháp, vốn dĩ cũng không đủ năng lực để nhảy, Trần Quả chỉ muốn hóng hớt nên không chấp nhận lời mời vào đội của Diệp Tu để chiếm lợi. Song cuối cùng cô cũng không cưỡng nổi sức quyến rũ từ những gói quà
341 tên trộm Noel chết nghĩa là 341 gói quà đã rơi ra. Đừng nói là 2 người, 3 người cũng không thể bê hết toàn bộ. Do được hệ thống bảo hộ, không cùng đội thì không lấy được quà, xem ra đành phải vứt lại đây đợi hệ thống quét và bỏ đi thôi.
Đường Nhu không nề hà gì, nhưng bị Trần Quả phê bình kịch liệt, đẩy cô sang một bên rồi tự mình cầm nhân vật nhặt quà lia lịa. Đường Nhu dở khóc dở cười nhưng cũng buộc phải ngồi sang bên cho Trần Quả tự xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.