Chương trước
Chương sau
Dạ Độ Hàn Đàm gửi hướng dẫn cho Tưởng Du và mọi người để cùng nhau nghiên cứu. Gút mắc với Quân Mạc Tiếu đã không lời nào có thể miêu tả nổi. Nhất là sau từng ấy chuyện, cả lũ nhận ra muốn phá kỷ lục vẫn phải nhờ vào Quân Mạc Tiếu, biết thế lúc trước việc quái gì phải xoắn lên làm lắm trò như vậy.
Giờ biết Quân Mạc Tiếu thực chất là ai thì tâm trạng lại thoải mái hơn rồi.
Là Diệp Thu đó.
Tuy cái tên ấy chả được quý mến gì ở Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng lúc này lại làm bọn Tưởng Du phởn không ít. Chí ít cũng biết mình đối mặt với một đối thủ tầm cỡ thế nào, thua không bẽ mặt lắm.
Mọi người tự an ủi bản thân như thế. Chẳng qua cái lý do này rất khó để nói ra. Nên ai cũng ăn ý mà không nhắc đến Diệp Tu, cũng không đề cập đến Quân Mạc Tiếu, chỉ yên lặng tập trung vào bài hướng dẫn, có chỗ nào vướng mắc thì đem ra thảo luận, một câu lạc đề cũng không.
Đều là cao thủ lành nghề, giá trị của bài hướng dẫn nhanh chóng được khẳng định, ít ra cũng không nghi ngờ nó là giả nữa. Mọi người nhanh chóng nhận ra những chỗ được in đỏ đều là tinh hoa của bài hướng dẫn. Nhưng… nội dung của bài hướng dẫn này lại giới hạn trong 5 nghề. Chẳng qua, nếu đã nắm được phần cốt lõi, hiểu được cách thức thì nghề nghiệp sẽ không bị giới hạn nữa. Nhóm Tưởng Du thảo luận chính là vấn đề này, xem kết hợp 5 nghề trong tay họ thì nên đánh thế nào theo hướng dẫn.
Còn Diệp Tu, sau khi gửi hướng dẫn cho Dạ Độ Hàn Đàm cũng logout luôn, giao máy tính cho em gái thu ngân ca sáng.
Thật ra, chiếc máy tính này mới là thành viên chăm chỉ nhất trong tiệm net Hưng Hân, ngày nào cũng làm 24/24 không nghỉ. Trừ hôm nào tiệm net đóng cửa, không là không có cơ hội nghỉ luôn.
Tan ca làm, Diệp Tu lang thang ra ngoài ăn sáng, lúc trở về thấy Trần Quả đang chống nạnh chỉ huy đám nhân viên ngoài cửa quán.
“Ái chà, chuẩn bị Noel hả chị?” Diệp Tu lại gần, thấy Trần Quả chỉ huy mọi người dựng cây thông lên trước cửa, đang treo đèn nháy và hộp quà nhỏ lên.
Hôm nay là 24 tháng 12, đêm trước Giáng sinh, được gọi là đêm bình an.
“Ụ ôi, vẫn còn biết ngày này cơ à, cứ tưởng mù tịt rồi chứ?” Trần Quả cũng bất ngờ. Kiểu người sống theo giờ Mỹ, ngày nào cũng giống ngày nào như Diệp Tu, cô cứ tưởng sẽ quên hết cả lễ chạp chứ.
“Vô tình chú ý tới thôi.” Diệp Tu đáp, rồi đến gần dạo vài vòng quanh cây thông Noel.
“Không tệ.” Diệp Tu khen.
“Chuyện.”
“Trong này có đồ thật không đó?” Diệp Tu lắc lắc một hộp quà nhỏ treo trên cây.
“Có chứ.”
“Là gì thế?”
“Mấy món quà nhỏ. Phiếu giảm giá giờ chơi, thẻ tiền đổi giờ các kiểu.” Trần Quả nói.
“Ồ ồ.” Diệp Tu gật gù, lẽ dĩ nhiên, Trần Quả cũng như bao người làm ăn khác, nhân ngày lễ kích cầu doanh thu.
“Nhưng mà tui bảo chị chủ này, chị cũng nên chi chút, mua cây thông mới về làm sự kiện đi, cây này làm từ gì vậy? Chị dùng dây thép quấn thành à?” Diệp Tu đi quanh cây thông mấy vòng, tuy treo không ít đồ trang trí, nhưng Diệp Tu vẫn thấy nó là lạ. Cây thông này không phải cây thông thật, mà là đồ làm bằng tay.
“Làm bằng tay thì sao?” Trần Quả đi tới hỏi.
“Không sao, nhưng không đẹp bằng cây thật thôi, nhìn cũng cũ rồi, chị làm năm ngoái à?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả lắc đầu, “Là bố chị làm, cũng mười năm rồi.”
Diệp Tu ngẩn ra.
Dù mới đến tiệm net được gần một tháng, không được đích thân Trần Quả kể cho nghe, nhưng cũng hóng được ít chuyện cũ về chị chủ từ mấy người đồng nghiệp. Nghe được Trần Quả bỏ dở đại học về lèo lái tiệm net khi bố cô qua đời.
“Tay nghề của bố chị không tồi, làm đẹp lắm.” Diệp Tu nói.
“Cám ơn.” Trần Quả cười, không đi bật lại câu sửa miệng đầy gượng gạo của Diệp Tu.
“Có cần tui hỗ trợ gì không?” Diệp Tu hỏi.
“Không cần đâu, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Trẩn Quả nói.
“Vậy à… ” Diệp Tu về phòng nghỉ ngơi, Trần Quả thì bần thần đứng trước cây thông Noel.
Mười năm… đã mười năm rồi.
Cây thông này cũng theo cô mười mùa Giáng sinh.
Nhớ lần đầu tiên, khi bố cô còn sống, cây thông này là quà Noel ông làm để tặng cô. Vậy mà chín mùa Giáng sinh sau đó, lại chỉ còn mình cô và nó.
Trông nó cũng cũ thật rồi… dù cô có cẩn thận cất giữ.
“Chị chủ, treo ở đây được không?”
Trần Quả đang bần thần bỗng có người gọi cắt dòng ký ức, là nhân viên trông quán hỏi cô treo đồ như thế có được không.
“Cao lên chút nữa em.” Trần Quả vội vàng hoàn hồn, tiếp tục tất bật chỉ huy.
Diệp Tu về phòng nghỉ, nhưng ngủ không lâu, chưa đến buổi trưa đã dậy. Ra khỏi phòng xuống tầng thì thấy toàn bộ tiệm net đã thay tông màu Noel.
Trên cây thông thủ công đã treo đầy quà và đồ trang trí, nhiều hơn hẳn lúc sáng, trông nó như sắp cong vẹo cả đi vì nặng.
Ngoài ra tiệm net còn giăng rất nhiều đèn nháy, thiệp hình Noel cũng được trang hoàng lên. Nổi bật nhất đương nhiên là hoạt động rút thăm trúng quà Noel của tiệm net Hưng Hân. Cây thông mang theo nỗi nhớ người thân của Trần Quả, mà hoạt động này cũng có khác gì đâu? Tiệm net Hưng Hân có rất nhiều hoạt động truyền thống, và chúng đều đầy ắp kỷ niệm với Trần Quả, mọi thứ đều được cô giữ gìn, có vật, cũng có khi là những hoạt động.
“Ấy cha đẹp ra phết, có không khí lắm.” Diệp Tu xuống lầu loanh quanh thăm thú mấy vòng, vừa bắt gặp Trần Quả thì khen lấy khen để.
“Ừ.” Trần Quả đáp lại, nhưng đầu chẳng ngẩng lên.
“Hoạt động Noel bắt đầu rồi đấy, cậu còn không lên nhanh lên.” Trần Quả nói, cô và Đường Nhu mỗi người đã ôm một máy, tất bật trong Vinh Quang, hoạt động mà cô nói không phải chỉ tiệm net, mà chỉ hoạt động trong Vinh Quang.
Tiệm net đều nhân ngày lễ Tết kích cầu doanh thu, trò chơi há lại bỏ lỡ. Một năm có đủ các ngày Tết lớn lễ bé, tất cả đều mở ra vài ba hoạt động để nâng số lượng người chơi.
Hàng năm Vinh Quang mở khu mới cũng vì vậy. Sau một tháng khu mới mở ra, nghênh đón lễ Giáng sinh đầu tiên. Từ trước đến nay những hoạt động thế này đều là cơ hội tốt để thăng cấp kiếm đồ. Với khu cũ, thăng cấp đã không còn ý nghĩa gì lớn, nhưng với khu mới, lên level còn quan trọng hơn cả kiếm đồ, trong thời gian có hoạt động, mỗi giây mỗi phút cũng không nỡ bỏ qua.
“Thì chẳng phải tui xuống rồi đấy sao?” Diệp Tu cười, đương nhiên hắn không thể bỏ lỡ hoạt động rồi, cũng là lý do vì sao hôm nay hắn dậy sớm thế. Hoạt động bắt đầu vào 12 giờ trưa, giờ mới hơn mấy phút.
“Ngồi đây đi, không còn máy trống đâu.” Trần Quả ý bảo chiếc máy cạnh hai người.
“Hả?” Diệp Tu ngẩn ra, giờ nhìn lại mới nhận ra việc buôn bán hôm nay náo nhiệt quá, gần như máy nào cũng đang chạy Vinh Quang. Trò chơi mở ra vài hoạt động, tiệm net hưởng sái lợi ích còn hơn cả tự tổ chức.
Mà chiếc máy này, tuy Trần Quả không nói, nhưng rõ là cố ý giữ cho diệp Tu.
Đã không còn lựa chọn nào khác, Diệp Tu chỉ đành ngồi xuống, quẹt thẻ vào trò chơi.
“Má ơi, đông dữ…” Mới login Diệp Tu đã thốt lên.
“Đông thật…” Đường Nhu cùng khu với Diệp Tu cũng đồng tình.
So với khu cũ, người chơi khu 10 đông hơn hẳn, người chơi ở khu cũ có thể tung tăng tất cả các map, chứ người chơi khu 10 lại chỉ có thể luẩn quẩn ở những map thấp hơn Rừng Rậm Bừng Cháy. Dẫn đến diện tích mỗi người có được ít đến đáng thương, trông càng chật chội hơn. Tuy kỹ thuật hiện giờ đã tiên tiến, đông hơn cũng không sợ bị lag, nhưng đông thế này cũng cản trở ít nhiều hoạt động của người chơi, vì hoạt động năm nay là hoạt động thuần cạnh tranh.
Truy nã kẻ trộm Noel.
Đây là nội dung hoạt động Noel năm nay. Tình tiết đơn giản thôi, có kẻ trộm những món quà ông già Noel chuẩn bị phát cho người chơi, cần các nhân sĩ giang hồ ra tay bắt trộm lấy lại quà, sau đó ông già Noel sẽ dựa theo số quà người chơi cướp lại được mà trao thưởng. Mỗi một bao quà Noel đều có một lượng exp cố định cùng với món quà thưởng random đi kèm.
Nhiệm vụ là nhiệm vụ tuần hoàn, có thể làm đi làm lại, hoạt động còn đặc biệt tạo riêng một bảng thành tích: Bảng thợ săn Noel.
Hiển nhiên điểm quy đổi được tích từ chính số lượng trộm người chơi bắt được. Đến khi hoạt động chấm dứt, căn cứ theo thứ hạng bảng mà mỗi người có thể nhận được món quà bự cuối cùng của ông già Noel, và đương nhiên, người chơi xếp hạng càng cao, quà càng chất.
Đại để hoạt động là như thế, nhưng vẫn có ít chi tiết nhỏ.
Như quà sau khi đánh bại trộm có thể là trang bị, thuốc, hoặc gì đó khác, những món này có thể không cần trả lại cho ông già Noel mà dùng luôn. Không trả lại đương nhiên là không được điểm tích lũy, nhưng cũng vì thế mà người chơi có đồ mạnh hơn, năng suất thực hiện nhiệm vụ tiếp theo cao hơn. Tất cả những món quà cướp được trong hoạt động đều có thể bị hệ thống thu hồi lại sau khi chấm dứt, nhưng trong hoạt động xảy ra lại có thể trở thành vũ khí sắc bén trợ giúp người chơi cạnh tranh nhau.
Ngoài ra, vì người chơi khác cấp nhau mà bảng thợ săn Noel không chỉ có một cái, mà căn cứ theo từng nhóm cấp mà chia thành nhiều bảng thành tích lẻ.
Mỗi nhóm cách nhau 5 cấp, chỉ người chơi cùng nhóm mới có thể cạnh tranh thành tích với nhau trong cùng một bảng, đến khi lĩnh thưởng cũng dựa theo level này. Còn những người lên cấp nhảy nhóm trong quá trình hoạt động sẽ được hệ thống tự động bê nguyên thành tích nhóm cũ sang nhóm mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.