“Sao không nói nữa? Sao không nói nữa?” Có Hoàng Thiếu Thiên ở đây, muốn yên tĩnh suy tư chắc chắn là hy vọng xa vời. Diệp Tu hiện mới xem xét được xíu, đã bị tên này ầm ĩ quấy rầy. 
“Nói sau đi.” Diệp Tu đáp, hắn chỉ có thể nói như vậy. Đây không phải chuyện nhỏ, hắn còn cần chú ý xem xét nhiều hơn. 
“Với hoàn cảnh hiện tại của anh, bảo muốn lập chiến đội thì quả thực làm người ta thấy hơi hư cấu. Có điều anh có thể chuẩn bị trước mà, khai quật ra chừng tám mươi hay trăm người mới, lúc ấy có thể gom được người lập đội với mình bất cứ lúc nào. Mấy người khác không nói trước được, mà tên Bánh Bao kia tui thấy dễ lừa lắm ấy, dự là ông anh chỉ cần bảo theo anh có bánh bao ăn, nhóc ta sẽ lập tức đi theo anh ngay. Lên núi đao, xuống biển lửa......” Hoàng Thiếu Thiên nói. 
“Đằng trước có người.” Diệp Tu bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu cho cả đội, ngắt lời Hoàng Thiếu Thiên đang lải nhải. Hai người họ vẫn đi đầu tiên rồi nhỏ giọng tám trong đội, những người phía sau không hề biết hai tên đang thì thầm với nhau. 
“Có người thì có gì đáng ngạc nhiên.” Hoàng Thiếu Thiên không đồng ý lắm 
“Chỗ này không thể có người.” Diệp Tu xoay góc nhìn của Quân Mạc Tiếu nhìn khắp nơi, chung quanh không có chỗ nào để ẩn náu. Hơn nữa họ đã thấy được đối phương, đối phương chắc chắn cũng thấy được họ. Tuy khoảng cách quá xa không nhìn rõ tên ID, nhưng nếu là người của công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/818615/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.