Phong Hoa tỉ mỉ nhìn sang đống quái, nhìn một hồi lâu, rốt cục nhìn đến phát khóc: “Chỗ nào là ở giữa!?” 
Mười hai con tiểu quái này cũng không phải xếp hàng chỉnh tề chờ hắn kiểm duyệt, trong lúc giao chiến là một đống hỗn loạn, ngay cả bọn  Quân Mạc Tiếu cũng sẽ có lúc tiến vào trong đống quái. Phong Hoa nhìn chằm chằm cả một phút đồng hồ, vẫn không thấy được chỗ gọi là “Ở giữa”. 
“Nhìn tôi đánh.” Đột nhiên một cô nàng lên tiếng, Phong Hoa nhất thời không biết là Hàn Yên Nhu hay Phong Sơ Yên Mộc. 
Nhưng rất nhanh đã thấy Phong Sơ Yên Mộc sau khi chạy đi liền đột nhiên nhảy lên, xoay người nổ súng, Phi Pháo nhảy lên một cái đài cao. 
“Thấy được không?” Thanh âm kia lại truyền đến. 
“Gì?” Phong Hoa mờ mịt. 
“Tôi vừa mới đánh đó!” Đối phương nói. 
“Phát Phi Pháo kia?” Phong hoa hỏi. 
“Đúng vậy!” 
“Chậc, chỉ lo nhìn người, không thấy pháo...” Phong Hoa buồn bực. 
“Nhìn lần này.” Tô Mộc Tranh nói xong, Phong Sơ Yên Mộc đứng trên đài lại nổ súng lần nữa, Phong Hoa vội chăm chú nhìn, chỉ thấy đống  quái dính pháo nổ tung, Phong Hoa muốn khóc rồi. Thiện xạ của hắn bắn quái là từng dòng máu văng ra,nhìn là biết ngay. Nhưng đạn pháo  của bậc thầy pháo súng lại nổ vang ầm ầm. Hiệu quả của khói lửa rất dữ, cứ thế mà chẳng phát hiện được phát pháo này đang bắn ai. 
“Được rồi, tấn công đi!” Tô Mộc Tranh nói. 
“Tôi... Tôi vẫn không biết.” Phong hoa nói. 
“Sao vẫn chưa thấy?” 
“Đạn pháo quá mạnh...” Phong Hoa rơi lệ đầy mặt, lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/818554/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.