Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi | Beta: Kha
Bàn phím của Lưu Hạo thực sự đã nát. Cú đập này thật quá mạnh, khiến chân chống bàn phím bị gãy đến nỗi nghiêng một bên. Lưu Hạo bất chấp nhiều như vậy, đành để bàn phím nằm ngang đánh ra một chuỗi ký tự: “Tui hỏi ông, là đấu trường cấp bậc hay đấu trường tự do”
“A cái này ông phải nói rõ chút chứ, đấu trường tự do.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Phòng số mấy?” Lưu Hạo vừa vào đấu trường tự do, đã nhanh gào hỏi.
“Ông tạo phòng đi, tui đến tìm ông.” Bánh Bao Xâm Lấn lúc này đang chiến say sưa với người khác.
Vì vậy Lưu Hạo tạo một phòng một đấu một, lập một mật khẩu dựa theo số phòng và đưa mật khẩu cho Bánh Bao Xâm Lấn. Một lát sau, Bánh Bao Xâm Lấn rốt cục cũng xuất hiện ở phòng mà Lưu Hạo vừa tạo.
“SSSSSSSSSSS” Lưu Hạo điên cuồng hối thúc.
Bánh Bao Xâm Lấn vừa mới sẵn sàng thì một giây kế tiếp đã tiến vào cuộc chiến.
Lưu Hạo chọn một tấm bản đồ vừa ý, là một võ đài không hề có vật cản nào. Sau khi hai nhân vật tiến vào bản đồ, thì mỗi đứa đứng một góc võ đài.
Kết thúc màn đếm ngược 3 2 1, Lưu Hạo không nói hai lời, điên cuồng bấm bàn phím con chuột Ly Hận Kiếm cũng đã nâng thanh trọng kiếm đang vác trên vai xông tới.
Bản đồ nhỏ, khoảng cách hai bên không xa mấy, chỉ vài bước đã nhanh đến trước mặt rồi, đối diện Bánh Bao Xâm Lấn đang bôi độc lên vũ khí, Lưu Hạo làm sao cho cậu bôi xong chứ, nên liền thật nhanh ra tiếp một thao tác, Ly Hận Kiếm phi thân lên, một chiêu Vỡ Núi Kích ở cự ly xa nhất gây tổn thương lớn nhất cứ thế bổ tới.
Cách dùng Vỡ Núi Kích như vậy kỳ thực có sơ hở rất lớn, thường thì cao thủ lúc sử dụng sẽ không để Vỡ Núi Kích vạch ra vòng cung đến cực hạn thế này, nhưng Lưu Hạo đã ấm ức cả nửa ngày trời, không như thế mà xả ra một chút thì e rằng phải phun cả máu.
Vốn tưởng rằng Bánh Bao Xâm Lấn sẽ mau di chuyển né tránh, Lưu Hạo trong lòng đã tính toán xong xuôi chiêu kế tiếp, ai ngờ đối phương lại ngu ngốc đứng bất động ở đó. Mắt thấy trọng kiếm sẽ bổ tới, Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên nhảy ra phía sau.
Cú nhảy này cực chuẩn, gần như thoát khỏi lưỡi kiếm ngay sát mũi. Nhảy ra đằng sau rồi rơi xuống đất, Bánh Bao Xâm Lấn lại lập tức nhảy lên phía trước, thoạt nhìn cứ như dâng mình về dưới kiếm.
Nhưng Lưu Hạo vừa nhìn thấy đã biết ngay hỏng bét. Bánh Bao Xâm Lấn nhảy ra sau để tránh cú chém đến, nhảy lên trước để tránh sóng địa chấn phát ra từ chiêu Vỡ Núi Kích tiếp sau đấy. Hơn nữa cú nhảy này có thể thuận tiện ra tay tấn công Ly Hận Kiếm, nhưng Lưu Hạo bởi vì kéo căng chiêu Vỡ Núi  Kích quá mức, nên việc thu chiêu rất chậm, không có cách nào tránh được một kích từ Bánh Bao Xâm Lấn.
Quả nhiên, trọng kiếm chém xuống mặt đất, không kịp rút về, Bánh Bao Xâm Lấn đã vươn trảo nắm chuẩn xác vào yết hầu Ly Hận Kiếm, kỹ năng sử dụng chính là chiêu “Khóa Yết Hầu” đã tỏa sáng trong phó bản đêm nay, tay còn lại cũng nâng lên theo, một cục gạch đập nát ót Ly Hận Kiếm.
Lưu Hạo cực kỳ tức giận,phím và chuột dùng muốn hỏng luôn, sau khi thu chiêu Vỡ Núi Kích liền tiện tay ra một chiêu “Chém Ngược”.
“Chém Ngược” là kỹ năng cơ bản nhất của cuồng kiếm sĩ, thuộc loại kỹ năng trên không như Thiên Kích của pháp sư chiến đấu, “Xiên Lên” của kiếm khách, hiệu quả mặc dù na ná nhau, nhưng “Chém Ngược” của cuồng kiếm sĩ lại gây được thương tổn khá mạnh so với các kỹ năng cùng loại, hiệu quả treo lơ lửng cũng rất cao.
Một chiêu này của Lưu Hạo vừa chính xác vừa ngoan độc, Bánh Bao Xâm Lấn dĩ nhiên không thể tránh được, bị trọng kiếm chém ngược đâm trúng, văng lên cao. Nếu một chiêu “Chém Ngược” này thực sự vung mạnh tay, Bánh Bao Xâm Lấn có thể thành diều luôn, nhưng Lưu Hạo lại để Ly Hận Kiếm vung được một nửa thì ngừng lại, sau đó nhảy ra sau, hai tay giơ kiếm trước ngực, một chiêu “Đâm Sầm” nhào tới mạnh bạo, một kiếm nằm giữa bụng Bánh Bao Xâm Lấn đang lơ lửng trên không, Ly Hận Kiếm vội nhắm thẳng phía trước, Bánh Bao Xâm Lấn bị húc thành hình chữ V mở đường bay giữa trời, mông trực tiếp đập vào dây thừng bao quanh rìa võ đài.
Lưu Hạo đang chuẩn bị để Ly Hận Kiếm tiếp tục công kích, lại thấy thân thể đã bị đâm thành tôm của Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên giơ tay lên ném một phát, một nắm cát mịn bay thẳng về phía Ly Hận Kiếm. Lưu Hạo lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới tên Bánh Bao thiu trong tình trạng như thế mà còn có thể ném cát một cách chuẩn xác để phản kích, gã vội vã cho Ly Hận Kiếm lăn vòng sang bên, tuy vẫn bị dính chút cát, nhưng ít ra tránh được chuyện bị mù.
Xoay người đứng dậy, Bánh Bao Xâm Lấn cũng đã vọt tới phía sau Ly Hận Kiếm, hai tay tóm lấy bả vai Ly Hận Kiếm ra ngay Tập Kích Gối, gối húc vào eo Ly Hận Kiếm đồng thời hai tay cũng rời khỏi ngay, Ly Hận Kiếm lập tức không tự chủ được mà lảo đảo hướng về trước vài bước. Đây là hiệu quả cưỡng chế khi dùng Tập Kích Gối để công kích ở lưng.
Bánh Bao Xâm Lấn được thời quyết không nhường, vơ một cục gạch đuổi theo để đập vào ót Ly Hận Kiếm, không ngờ Ly Hận Kiếm đột nhiên nhảy về phía trước, nhưng thân thể ở giữa không trung vặn ngược lại, kiếm quang nhắm mặt chém xuống, dĩ nhiên là một chiêu Vỡ Núi Kích.
Bánh Bao Xâm Lấn hoàn toàn không ngờ tới thoáng cái sẽ thành thế này. Cậu mấy ngày gần đây thường xuyên giết thời gian ở đấu trường, nhưng thật ra đã đấu với đủ loại người chơi ở mọi chức nghiệp, những kỹ năng cấp thấp đều biết qua, nên mới có thao tác nhảy sau rồi nhảy trước để tránh Vỡ Núi Kích lúc ban đầu. Thế nhưng Lưu Hạo lần này lại là trong quá trình nhảy ra sau chém ra Vỡ Núi Kích, kiểu như thế Bánh Bao Xâm Lấn chưa từng gặp qua. Chỉ vì thao tác xoay người Vỡ Núi Kích này rất phức tạp, người thường không có mấy người dùng được, Bánh Bao Xâm Lấn đương nhiên không có cơ hội trải nghiệm. Bây giờ gặp phải một tuyển thủ chuyên nghiệp như Lưu Hạo, tuy rằng cuồng kiếm sĩ không phải nghề của gã, nhưng làm ra thao tác thế này cũng không phải chuyện to tát gì.
Nhưng do nhảy về phía sau,  nên chiêu xoay người Vỡ Núi Kích này không thể chém trọn vẹn. Thao tác này vốn cũng không phải dùng để tấn công, mà để phòng khi bị đối thủ truy kích. Bánh Bao Xâm Lấn lại chẳng biết có trò này nên mới bị trúng đao.
Hai người đánh qua đánh lại, đánh tới đánh lui một hồi, Lưu Hạo cũng dần tỉnh táo lại.
Gã vốn là một tên có tâm kế thâm trầm, trước chỉ vì thành công đá văng được kỷ lục của Diệp Tu mà tâm tình cực kỳ phấn khởi, bị tên gà mờ Bánh Bao Xâm Lấn này nói mấy câu công kích, gã đã muốn đánh bẹp Bánh Bao Xâm Lấn luôn rồi. Lúc này bình tĩnh trở lại, lại biết mình tuyệt đối không nên tiếp tục như thế.
Bản lĩnh của Bánh Bao Xâm Lấn quả thực không kém, trong đám người chơi bình thường có thể coi như là cao thủ hiếm có. Mặc dù như vậy, vẫn còn không làm khó được Lưu Hạo, với cả nếu đánh tiếp thế này, Ly Hận Kiếm của gã sẽ nắm chắc thắng lợi.
Thế nhưng khi tĩnh tâm lại, khi Lưu Hạo nghĩ xong, lại nghĩ gã không thể thắng. Tên Bánh Bao Xâm Lấn này đã rất mạnh, có thể đánh được với mình rồi, tuy không ở cấp độ chuyên nghiệp nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu. Lưu Hạo chỉ e thực lực của chính mình bị bại lộ, khiến Diệp Thu sinh nghi.
Nếu chỉ thua suýt soát tên Bánh Bao Xâm Lấn này, như vậy vừa có thể chứng minh thực lực của chính mình không tầm thường, lại cũng không quá mạnh khiến cho Diệp Thu hoài nghi.
Nghĩ như thế, Lưu Hạo lập tức quyết định chủ ý, bắt đầu tấn công không toàn lực, làm lộ ra kẽ hở. Bánh Bao Xâm Lấn cũng quả thực một người chơi giỏi, nhìn thấy kẽ hở lập tức thừa cơ lợi dụng, nhưng Lưu Hạo không muốn bị tên kia đánh ngã quá dễ dàng, vì vậy cứ cố gắng dây dưa. Hai người này đánh nhau nhìn như thật khó phân thắng bại, Lưu Hạo lại biết Ly Hận Kiếm đang dần thua cuộc, cục diện vẫn nằm trong tính toán.
Cuối ván này Ly Hận Kiếm quả nhiên thua dưới tay Bánh Bao Xâm Lấn, trước màn hình là vẻ mặt Lưu Hạo với nụ cười âm hiểm, làm bộ có vẻ không phục khiêu chiến Bánh Bao Xâm Lấn lần hai, Bánh Bao Xâm Lấn cũng vui vẻ ứng chiến, hai người đấu lại một ván, Lưu Hạo tiếp tục vở diễn của mình, canh cho hai bên vào thế cân bằng lại từ từ đi đến thất bại.
Như vậy tổng cộng đánh hết năm trận, Ly Hận Kiếm đều suýt tý nữa thắng Bánh Bao Xâm Lấn, Bánh Bao Xâm Lấn nhìn uy vũ vậy, nhưng cục diện đều do Lưu Hạo nắm giữ.
Trận thứ năm qua đi, Lưu Hạo cho Ly Hận Kiếm rời khỏi phòng, gửi tin cho Bao Tử Xâm Lấn nói “Nghỉ ngơi một chút”, lập tức cũng gửi một tin cho Diệp Tu: “Đại thần, Bánh Bao kia quả thật lợi hại, em đánh không lại cậu ta.”
“Ha hả, anh có nghe cậu ấy nói, cậu ấy nói em hoàn toàn không phải đối thủ của mình a” Diệp Tu trả lời.
Lưu Hạo giận dữ, cái tên Bánh Bao ôi thiu này sao xạo láo quá vậy, mặc dù thua liền năm trận, nhưng làm sao có thể dùng “hoàn toàn không phải đối thủ” để miêu tả chứ? Tên đó cũng bất quá miễn cưỡng thắng mới thắng mình được năm lần, nhưng tất cả là do gã nổ lực sắp xếp cục diện như vậy, vốn muốn mượn miệng mồm tên Bánh Bao này nhắn nhủ với Diệp Thu bên kia, để Diệp Thu dễ dàng tin tưởng hơn. Ai ngờ tên khốn kiếp kia lại chẳng biết xấu hổ, thế mà bơ luôn chi tiết quan trọng là gã cũng mém thắng. Sớm biết như vậy thà tạo ra cục diện mém thua để tự mình đi tìm Diệp Thu còn hơn.
“Chuyện đó, em nghĩ mình và cậu ta cũng ngang cơ mà, hôm nay cậu ta gặp may thôi.” Lưu Hạo không thể làm gì khác hơn là vừa giận vừa gửi tin giải thích.
“Ha hả, cậu ta vẫn đang ở đấu trường chờ em đấy, mấy người tiếp tục chơi đi” Diệp Tu trả lời.
Lưu Hạo khóc không ra nước mắt. Chỉ định đóng kịch một chút với tên Bánh Bao, ai ngờ giờ phải thật sự chơi tiếp với tên Bánh Bao thiu kia. Vì vậy gã vội vã gửi tin nói: “Em không rành PK lắm, nhưng kỹ thuật phá phó bản của em thực sự rất tốt, đại thần lúc nào mang em đi phá phó bản với ”
“Hiện tại không  có kỷ lục nào để phá hết.” Diệp Tu trả lời.
“Thế hả? Mà lúc nãy em thấy cái kỷ lục Rừng Rậm Băng Sương anh vừa phá hồi sáng lại bị người khác phá mất rồi, anh không muốn đoạt lại kỷ lục sao?” Lưu Hạo giả vờ hỏi thăm.
“Cái đó à, để tính sau” Diệp Tu trả lời.
Hắc hắc hắc đoạt không nổi chớ gì, Lưu Hạo trong lòng vô cùng thoải mái, sau đó giả vờ gửi tin hỏi: “Đại thần, giờ anh đang làm gì? Mang em đi cùng đi.”
“Anh luyện cấp ở khu Mai Cốt Chi Địa, em muốn luyện thì cứ đến”
“Được.” Lưu Hạo sau khi trả lời thì thở dài một hơi. Rốt cục cũng thành công che dấu thân phận với người này, lần này gã muốn nhìn xem tên kia rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì ở khu mới.
Sau khi Lưu Hạo hỏi rõ tọa độ, lập tức đem Ly Hận Kiếm đi về hướng khu Mai Cốt Chi Địa. Đến vị trí rồi nhìn một cái, chỉ thấy một nam một nữ, hai nhân vật đang cầm chiến mâu đánh quái. Trong đó dưới chân nhân vật nữ có vòng ma pháp lập lòe, hiển nhiên là trạng thái Huyễn Văn mà pháp sư chiến đấu chính quy có được. Mà nhân vật nam kia mặc dù cũng dùng kỹ năng của pháp sư chiến đấu, nhưng không có Huyễn Văn, đích thị là tán nhân giả mạo pháp sư chiến đấu Quân Mạc Tiếu.
“Này này” Lưu Hạo ngồi cách một khoảng cũng xa, thử nói một chút, tìm một âm điệu không quá giống của mình, thử nói vài câu, hơn nữa thêm thắt chút khang khác trong giọng nói, sau khi Lưu Hạo cảm thấy  Diệp Tu nghe không ra mới điều khiển Ly Hận Kiếm nhàn nhã đi tới.
“Đại thần.” Lưu Hạo tiến lên chào hỏi, trong lòng hơi khẩn trương chút.
“Tới rồi” Sau khi bên kia thuận miệng đáp lời, đã gửi đến một lời mời nhập đội.
Lưu Hạo xác nhận vào đội xong, âm thầm cười xấu xa.

Đâm Sầm giống vầy này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.