Chương trước
Chương sau
Tô Mộc Tranh khó khăn đẩy cánh cửa đã gỉ sét trên sân thượng ra, mới liếc qua đã thấy hình bóng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh lan can, đốm cháy đỏ xen giữa những ngón tay như ẩn như hiện. Sương khói lượn lờ tản khắp đêm tối nhập nhèm, mùi cay đắng đặc trưng của thuốc lá cứ quẩn quanh, chẳng tìm thấy nơi tụ họp.
Tô Mộc Tranh quay người đóng cửa lại, rón rén bước tới bên cạnh Diệp Tu, chẳng chút bận tâm ngồi bệt xuống đất. Cô khom hai đầu gối áp sát ngực, dùng hai tay nâng má rồi ngẩn người, tâm hồn dường như đã trôi dạt tới nơi nào đó rất xa, gửi gắm đi nỗi lòng nặng trĩu chẳng thể nói thành lời.
Diệp Tu dừng một chút, dụi đầu thuốc lá đi "Sao lại đến đây?"
"Em đoán anh ở đây" Tô Mộc Tranh nói.
Ban đêm ở Zürich Thụy Sĩ, dù có đang trong hạ thì cũng không thể nói là ấm áp. Theo với làn gió đêm tưởng chừng như bất tận không bến không bờ là cái lạnh hời hợt mà ngấm tận sâu vào xương tuỷ. Tóc Tô Mộc Tranh tựa nhuốm màu sương về khuya, ướt đẫm dán trên đôi vai, cộng thêm tư thế cuộn mình lại càng giống như đang cố gắng ôm ấp lấy chút ấm áp từ chính bản thân mình.
"Trong khách sạn cấm hút thuốc." Diệp Tu để lộ ra bộ dạng có chút bất đắc dĩ, cởi áo khoác trên người ra, choàng lên cho Tô Mộc Tranh, nói "Muộn lắm rồi, sớm về nghỉ ngơi đi."
"Không phải cai rồi à?" Tô Mộc Tranh hơi quấn chặt lấy áo khoác của Diệp Tu, không để tâm lắm tiếp tục nói "Em không muốn về."
Bọn họ bàn bạc trong phòng họp, quyết định hai người một phòng. Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên* với Hoàng Thiếu Thiên một phòng, Tôn Tường* với Tôn Tường một phòng, Trương Giai Lạc* với Trương Giai Lạc một phòng, Tô Mộc Tranh* với Tô Mộc Tranh một phòng, Diệp Tu với Tô Mộc Thu một phòng.
Đây là phương án bất đắc dĩ, dù sao thì chuyện bỗng nhiên xuất hiện một "chính mình" trong thời không song song trước mắt quá khó tưởng tượng, mà đặt thêm phòng trong tình huống này lại chẳng khác nào đang gây rắc rối, có thể sẽ mang tới những phiền phức không đáng có.
Chẳng thể nói rõ được đây là loại cảm xúc gì, lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Mộc Tranh cảm thấy vốn ngôn ngữ bản thân thật nghèo nàn, cô chẳng cách nào miêu tả nổi
Diệp Tu không nói nữa, hắn chỉ lặng im, nhìn Tô Mộc Tranh một chút giống như có ý trấn an, dường như có thể thấu hiểu tất cả những cảm xúc không tiện nói ra mà cô giấu tận sâu trong đáy lòng.
Đứng từ chỗ cao nhất trên sân thượng, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy mấy ngọn tháp của những công trình kiến trúc lộng lẫy mang phong cách Ý thời trung cổ. Gạch ngói đỏ, mặt tường cũ kỹ ố vàng, còn có một ngọn nến trông như có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào, lặng lẽ mà trung thành chứng kiến lịch sử, vết tích trong quá khứ dần bị cọ rửa, cũ mới chuyển giao, lặp đi lặp lại.
Tô Mộc Tranh lẫn Diệp Tu đều lẳng lặng ngắm nhìn, thật lâu sau đó, Tô Mộc Tranh chậm rãi dựa lên bả vai Diệp Tu, thủ thỉ với hắn: "Diệp Tu, em có hơi nhớ anh trai"
Thật ra Tô Mộc Tranh rất ít khi chủ động nhắc tới Tô Mộc Thu với Diệp Tu.
Hình tượng mọi ngày của cô vẫn luôn vô cùng kiên cường, cho nên dường như tất cả mọi người đều vô ý quên rằng, chẳng có cô gái nào vừa sinh ra đã kiên cường như vậy. Các cô ấy đã từng là những đứa trẻ chuyện gì cũng không hiểu, đã từng có thời kỳ thơ ấu ngây ngô, thậm chí là có thể sẽ có thời kì thiếu nữ được nuông chiều tuỳ hứng.
Chỉ là phần ngây ngô lẫn mong manh kia của Tô Mộc Tranh đã sớm bị mài giũa ra từng mảnh nhỏ bởi sự ra đi của một người, cuối cùng tan thành tro bụi, cứ thế rải rác khắp miền ký ức nào đó trong quá khứ đã sớm bị khoá lại, để rồi không bao giờ quay về nữa.
Lúc đầu có khóc.
Là ngày đó, cô gái nhỏ non nớt mở tấm khăn màu trắng phủ trên người anh trai mình kia ra, nước mắt ào ạt đổ xuống, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Rất khó chịu, khổ sở tới độ trái tim như sắp vỡ tan ra.
Trong bệnh viện lạnh lẽo, những người xung quanh hoặc là hờ hững lướt qua, hoặc là thương hại đứng cách đó không xa mà xì xào bàn ra tán vào, hoặc cũng có thể là một tiếng rồi lại một tiếng thở dài nối tiếp nhau, không ai tới quan tâm cô, an ủi cô.
Có thể là do được Tô Mộc Thu và Diệp Tu che trở rất tốt, chút tủi thân vì không được người ta đặt trong lòng bàn tay mà ân cần quan tâm cứ như vậy dần dà lan ra, hoà cùng với nước mắt của cô, cuốn theo phần không hiểu sự đời, tựa như đau lòng vì bị vứt bỏ.
Anh trai không cần cô nữa.
Không ai cần cô.
Sau đó Diệp Tu tới, nói với cô: "Mộc Tranh ngoan, còn có anh ở đây"
Hắn rất ít khi mềm giọng nói những lời an ủi này, không khỏi có chút không quen. Hắn chỉ xoa đầu cô gái nhỏ từng chút từng chút một, nhẹ nhàng lại kiên định, tựa như từ nay về sau sẽ đặt lên vai mình thứ gì đó.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng đứng bên cạnh người mình có thể tin cậy, cô chẳng thể chờ đợi mà muốn nói ra sự đau khổ lẫn sợ hãi của mình, cô mong sao Diệp Tu sẽ lập tức vỗ về mình, khích lệ mình, sau đó nói cho cô biết rằng cô nên làm gì. Thế nhưng, nghĩ là vậy, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Diệp Tu đang khóc.
Trong trí nhớ của Tô Mộc Tranh, từ trước tới nay Diệp Tu không khóc.
Hắn luôn luôn thờ ơ nhưng lại vô cùng điềm tĩnh, gặp chuyện có lớn bằng trời thì sắc mặt cũng không đổi, khéo môi thoáng nhếch lên, bên trong ánh mắt trong trẻo ẩn hiện ý cười, nhìn qua như chẳng để ý bất cứ điều gì, khôn khéo nhưng cũng đơn giản, kiên cường mà lại dửng dưng.
Thế mà Diệp Tu từng vì học phí cho Tô Mộc Tranh không ăn cơm hai ngày vẫn ung dung tươi cười này, Diệp Tu bất kể cuộc sống có bao nhiêu khó khăn vẫn giữ trọn đôi mắt trong trẻo sáng ngời này, hiện tại, bả vai run rẩy, hốc mắt hồng hồng, con ngươi đen trắng rõ ràng gắng sức đè nén nước mắt.
Sau này Tô Mộc Tranh thường xuyên suy nghĩ, cái gọi là "Trưởng thành trong một đêm", nói không chừng còn chẳng cần tới một buổi tối. Bời vì khi nhìn thấy Diệp Tu trong nháy mắt đó, cô dường như đã trưởng thành.
Người thân rời đi, đau đớn vẫn còn, nhiều hơn lại là một loại cảm giác ngạt thở không thể nói ra cũng chẳng thể tả rõ. Tựa như là đã đau khổ tới cùng cực lại phát hiện thật ra vẫn có thể chịu đựng thêm chút đau khổ nữa, nếu so sánh theo cách đơn giản thì là một con cá thương tích đầy mình, vào thời điểm đau đến mức chẳng thể chịu đựng được nữa, đột nhiên mắc cạn.
Vậy là, cô gái nhỏ ngây thơ kia chết rồi, chỉ để lại một Tô Mộc Tranh kiên cường.
Tô Mộc Tranh nhớ rõ, khi đó cô dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó kéo khoé miệng lên, vẽ ra một nụ cười chắc hẳn là thảm tới không nỡ nhìn, ngẩng mặt lên xoa đầu Diệp Tu.
Từ đó về sau, cô cũng chưa từng nói với Diệp Tu rằng "Em nhớ anh trai."
Cách thức trưởng thành của mỗi người đều không giống nhau. Có người bước từng bước một, chậm chạp mà an toàn trưởng thành, có người từ nhỏ được ngâm mình trong bình mật ngọt, trưởng thành trong sự dạy dỗ ôn hoà và kiên nhẫn của người khác, có người lại được mài giũa ngay từ nhỏ, vậy nên trưởng thành rất sớm thành ra sau này cũng không còn nhớ kỹ bản thân của năm đó.
Trưởng thành như Tô Mộc Tranh, có lẽ là do máu tươi tưới lên mà thành.
Tô Mộc Tranh nhớ kỹ trong phòng họp, Tô Mộc Tranh* kia đứng bên cạnh Tô Mộc Thu, cơ mà không phải tư thế dựa dẫm, vô cùng thân thiết nhưng lại không ỷ lại, nhìn ra được, đây là một cô gái hiểu chuyện, được anh trai dùng phương thức yêu chiều nhưng không nuông chiều bảo vệ rất tốt, hẳn là loại hình người người đều thích.
Một thế giới lạ, một Tô Mộc Tranh* lạ, với cô, có lẽ khác biệt duy nhất là đã đi qua bóng tối, từng trải qua đau đớn.
Cho nên ban nãy, cô trông cái người đang tò mò nhìn mình, đôi mắt sạch sẽ trong suốt còn mang theo một nụ cười thiện ý, bỗng nhiên không muốn ở chung một phòng với nàng.
Này không không phải bởi vì ghen ghét, cũng chẳng phải bởi vì khinh thường, nếu như nhất định phải nói thành lời thì có lẽ là loại cảm giác sợ bị bỏng mà lùi bước.
"Dáng dấp của người mới nãy rất giống anh trai" Tô Mộc Tranh không chờ Diệp Tu trả lời câu "Em có chút nhớ anh trai" kia của cô, lại nói tiếp "Em suýt chút nữa thì nhận nhầm"
"Thế nhưng anh ấy không phải anh trai" Tô Mộc Tranh tự lẩm bẩm "Anh trai sẽ không nhìn thấy mà không để ý tới em, cũng sẽ không ngồi cách xa anh như vậy"
Diệp Tu nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Tranh.
"Vừa nãy em chỉ là đang nghĩ...à, hoá ra anh trai lớn lên sẽ trông như thế này à" âm thanh của Tô Mộc Tranh dần dần nhỏ lại "So với lúc nhỏ còn đẹp trai hơn, anh trai chắc chắn sẽ rất vui vẻ..."
Tiếng gió tựa như ngừng lại, ngay cả ánh sáng chói mắt phía đối diện cũng từ từ mờ đi, sự mềm mại hiện lên trên gương mặt bình yên của Tô Mộc Tranh.
Cô ngủ thiếp đi.
Thời gian dường như trôi đi thật chậm, đọng lại trên đôi bóng lưng nương tựa lẫn nhau này.
Diệp Tu cẩn thận từng li từng tí tựa đầu Tô Mộc Tranh lên bờ vai của mình sau đó ngồi xổm xuống, kéo cái áo khoác trên người Tô Mộc Tranh của mình vào. Hắn cõng Tô Mộc Tranh lên, nhẹ nhàng mở cửa sân thượng, chậm chạp đi xuống tầng, đến trước cửa phòng Tô Mộc Tranh* rồi gõ gõ cửa.
Cửa rất nhanh đã mở ra, một cái đầu Tô Mộc Tranh* nhô ra từ trong phòng, nhìn Diệp Tu một chút, rồi lại nhìn Tô Mộc Tranh Diệp Tu cõng sau lưng một chút, tò mò chớp chớp mắt.
"Em ấy ngủ thiếp đi, anh đưa em ấy về" Diệp Tu giải thích một câu, dáng vẻ lại có hơi chần chờ, dừng một đoạn, hỏi "...Anh có thể đưa em ấy vào không?"
"A, không sao cả, anh vào đi." Tô Mộc Tranh* rất nhanh ý thức được mình đang đừng ngăn giữa cửa, đành hơi ngượng ngùng tránh ra, nhường đường cho Diệp Tu.
Diệp Tu đi vào phòng Tô Mộc Tranh*, không chớp mắt đặt Tô Mộc Tranh lên giường, rồi nghiêng đầu áy náy hỏi thăm "Ngại quá. Sau này còn phải làm phiền em nhiều."
"Không sao" Tô Mộc Tranh* xua tay, cười nói "Dù sao cô ấy cũng là một 'em' khác, không tính là phiền phức."
Diệp Tu cười cười, dự định quay người rời đi.
"Diệp Tu.." Tô Mộc Tranh* không biết tại sao lại đột nhiên gọi Diệp Tui, Diệp Tu xoay người lại nhìn nàng đầy thắc mắc, nàng lại chỉ hơi nghiêng đầu, có vẻ đáng ngờ.
"Không có gì" Tô Mộc Tranh* rất nhanh thì xua tay "Ngủ ngon"
"Ngủ ngon" Diệp Tu đáp lại một câu.
Đi ra khỏi phòng Tô Mộc Tranh* thì Diệp Tu đưa bước tiến về phía phòng của Tô Mộc Thu. Dù sao tình hình hiện tại cũng có thể tính là một loại nghĩa khác của "Ăn nhờ ở đậu", trở về quá muộn, nhỡ đâu Tô Mộc Thu ngủ rồi mà lại gọi anh dậy thì không hay lắm.
May mà Tô Mộc Thu vẫn chưa ngủ, Diệp Tu vừa mới gõ thì cửa đã mở ra.
Anh chắc là vừa tắm xong, chỉ mặc có một chiếc áo choàng tắm, đang lau tóc cho mình. Làn sương hơi nối theo gót, vẽ nên những đường nét bất quy tắc trong đôi mắt đen láy của anh, nét đậm nét nhạt tựa tranh thuỷ mặc.
Mặt Tô Mộc Thu thật dễ nhìn.
Điểm này có thể thấy từ em gái anh, Tô Mộc Tranh người đẹp số một liên minh là một nhân chứng vô cùng thuyết phục, trong lòng Diệp Tu cũng rất rõ ràng, nếu như lúc trước Tô Mộc Thu có thể tiến vào liên minh tuyển thủ chuyên nghiệp của Vinh quang, không chừng còn trở thành người phát ngôn đầu tiên cho Vinh quang.
Chỉ là trên thế giới này, lấy đâu ra "Nếu như", cũng lấy đâu ra "Nếu mà"
Diệp Tu có chút ngẩn ngơ nhìn Tô Mộc Thu, có lẽ là nhớ tới chuyện xưa cũ, thanh niên mặt mày tuấn tú trước mắt cùng hình ảnh thiếu niên sáng lạn dần dần chồng chéo lên nhau, nhưng lại chẳng thể hoà thành một.
Suy cho cùng vẫn là không giống nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.