- Yên tâm đi, cam đoan không có lọt lưới, ngay cả mấy căn biệt thự chỗ nhà Giản Tích chúng tôi đều đã kiểm tra, toàn bộ cuồng thi đều bị xẻng chết.. Đúng rồi, bên kia còn có người sống sót, bọn họ trốn trong biệt thự không có đi ra, lúc chúng tôi đi qua, hai bên đều giật nảy mình.
Quý Hủ cũng nghĩ qua sẽ còn người sống sót, biệt thự riêng dù sao an toàn hơn khu dân cư dày đặc trong trấn rất nhiều, chỉ cần đem người biến thành cuồng thi ngăn cách ngoài cửa, trong nhà còn có thể thủ một chút.
Bên trong căn cứ cũng chỉ có khu vực phía sau còn nhà trống, cũng là nhà của gia đình Trình Mạch, còn có hai biệt thự tự xây cùng một loạt nhà lầu bốn tầng bỏ trống, Quý Hủ không có ý định đem phòng khám đặt bên trong nội căn cứ, thuốc mang từ bệnh viện về khẳng định phải bỏ vào trong kho hàng lớn.
Nếu có điều kiện, căn cứ còn có thể tiến một bước xây dựng thêm, cũng sẽ có người sống sót tiến vào ngoại căn cứ, đến lúc đó người đến người đi, đặt bên trong nội căn cứ không có phương tiện.
Người ở lại bên trong nội căn cứ tự nhiên là người Quý Hủ tín nhiệm cùng trọng yếu, người ngoài đến chỉ có thể ở lại ngoại căn cứ.
Quý Hủ cầm hai cái liềm mang theo Đào Thanh Ngô từ cửa hông phía tây đi ra ngoài, đi tới đồng ruộng trồng bắp cùng đậu tương, Quý Hủ vừa đi tới vừa chém ngã hoa màu ven đường.
Lúc này Đào Thanh Ngô mới chú ý tới hoa màu đều là màu xanh đen, nhan sắc phi thường quỷ dị, lương thực như vậy còn có thể ăn sao?
Hắn khom người nhặt lên một trái bắp, lột vỏ lộ ra hột bắp màu đen, trái bắp còn chưa chín, hạt bắp nhỏ, vừa bấm vào liền chảy ra nước màu xám đục. Đào Thanh Ngô ngửi ngửi, không thúi, cũng không có vị ngọt của bắp, không ngửi được chút mùi vị nào.
Quý Hủ giải thích:
- Hoa màu đều bị ăn mòn, hàm lượng vật chất hắc ám rất cao, người thường ăn sẽ tích luỹ trong cơ thể, biến thành chấm đen. Lương thực như vậy ăn vào, không bao lâu sẽ nổi điên biến thành cuồng thi.
Đào Thanh Ngô:
- ..
- Toàn bộ hoa màu đều bị ăn mòn sao?
Quý Hủ:
- Phải.
Sắc mặt Đào Thanh Ngô trắng bệch:
- Vậy.. vậy thành phẩm thực vật đây?
Trình Mạch nói:
- Bên ngoài căn bản không có thực vật có thể ăn được.
Trình Mạch còn nhớ Trì Ánh trêu cợt qua mình, đêm qua dọn dẹp một căn biệt thự Trì Ánh lấy một thỏi chocolate trên bàn đưa cho mình. Trình Mạch đang đói nên không chút do dự xé ra ăn, sau đó ăn một miệng bùn, phi phi phi phun ra không ngừng, Trì Ánh ở bên cạnh cười ha ha.
Trình Mạch đuổi theo muốn đánh Trì Ánh, Trì Ánh lại nói hắn thử ăn tiếp xem, hắn liên tục xé mở vài khối đều giống như ăn bùn.
Trì Ánh nói cho hắn biết thực vật bên ngoài đều là như vây, để cho hắn quý trọng vật tư đang có.
Thần sắc Trì Ánh thay đổi, hắn không biết người thường ăn thực vật bị ăn mòn, sẽ xuất hiện chấm đen, cũng may Trình Mạch không nuốt xuống, ăn vào lại nhổ ra.
Tần Nghiễn An tiếp nhận cái liềm thay thế Quý Hủ chém ngã hoa màu.
- Lời này của anh không đúng, thực vật bên ngoài là không thể ăn, nhưng không phải không ăn được. Người sống sót đều phải dựa vào thực vật này sinh tồn, ăn không đến nỗi chết ngay lập tức, không ăn nhất định sẽ bị chết đói.
Trình Mạch nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Hủ, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn nhưng không hỏi.
Từ ban đầu Chung gia đã được vây lại trong căn cứ, dì Thu là bạn thân của mẹ Quý Hủ, mấy năm nay thường chiếu cố hắn, Trình gia được đón vào căn cứ cũng bởi vì hắn là huynh đệ tốt của Quý Hủ. Nhìn thấy ba gia đình, vật tư được bảo vệ, xe cùng nhà kính đều được giữ nguyên, toàn bộ đều tập trung trên người Quý Hủ, nguyên nhân là vì bọn họ đều có quan hệ với Quý Hủ cho nên mới gặp chuyện tốt như vậy.
Trình Mạch chợt nghĩ tới ba ba mỗi ngày ở nhà than thở, thời khắc luôn lo lắng cân nhắc làm sao đốc thúc Quý Hủ quyết chí tự cường xây dựng căn cứ, nhưng Quý Hủ thì sao? Đột nhiên xây dựng thêm ngoại căn cứ, phạm vi trực tiếp mở rộng gấp mấy lần, ai nói Quý Hủ không nghĩ tới?
Vì thế Trình phụ kích động, từ đêm qua luôn vội tới bây giờ không thấy bóng dáng, cho dù kéo tổn thương cũng tuần tra xung quanh, hắn cũng cao hứng.
Quý Hủ nói với Đào Thanh Ngô quy hoạch phòng khám cùng bố trí cụ thể, Đào Thanh Ngô góp ý thêm, Quý Hủ xây dựng xong mô hình liền ném ra ngoài.
Phòng khám nằm bên cạnh đường chính, bốn tầng lầu, hình chữ hồi vuông vức, màu trắng.
Đào Thanh Ngô kinh hoàng, đây không còn là phòng khám, mà là bệnh viện! Có chút trấn nhỏ vùng xa xôi, cũng không có được phòng khám lớn như vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]