Chương trước
Chương sau
Dị hóa nhân chỉ có đạt tới hoàn mỹ dị thái thì mới tính chân chính an toàn, những thời kỳ nào khác đều rất nguy hiểm.

Quý Hủ nói:

- Tốc độ dị hóa của anh cũng đã rất nhanh, không nghĩ tới lại bị quái vật kia kéo tiến độ càng nhanh thêm, sau này tận lực dùng một phần nhỏ năng lực dị hóa, trừ phi anh đã làm tốt chuẩn bị toàn bộ dị hóa.

Tần Nghiễn An nhận chân lái xe, làm như lơ đãng hỏi:

- Toàn bộ dị thái có được ý thức của mình sao? Như thế nào mới có thể ở trong loại trạng thái này thoát ly đi ra?

Quý Hủ nghĩ tới dị thái của mình, lúc đó hắn bị kẹt lại trong thời kỳ toàn bộ dị thí rất lâu, ý thức nhân loại theo thời gian chuyển dời càng ngày càng yếu ớt, hắn cơ hồ đã quên mình là một nhân loại, thật đem mình trở thành một thành luỹ, im lặng đứng yên.. hoàn hảo hắn thoát ly khỏi loại trạng thái này, tiến vào hoàn mỹ dị thái, rốt cục khôi phục hình người.

- Toàn bộ dị thái đã không còn tính là nhân loại, ý thức nhân loại sẽ dần dần bị toàn bộ dị thái bản năng lật đổ địa vị, xét tới cùng vẫn là ý thức phòng thủ, chỉ cần bảo vệ cho ý thức của mình sẽ có thể khôi phục thành người. Sợ là sợ bị hãm trong toàn bộ dị thái, đem mình xem thành một con quái vật chân chính đi làm chuyện mà chỉ có quái vật mới đi làm, đến lúc đó sẽ không thể quay đầu lại.

Người bị xâm lấn chỉ có hai ba thành cơ hội thuận lợi tiến vào sơ biến kỳ, mà người có thể từ trong toàn bộ dị thái thoát ly ra, dù là một thành cũng không có.

Tần Nghiễn An không hỏi hắn làm sao biết những việc này, hắn biết trên người Quý Hủ có bí mật, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

Đoàn người rất nhanh đi tới bệnh viện.

Lão Nhiêu xa xa nghe được tiếng xe, đi lên tường vây nhìn thấy xe vận tải chạy tới. Xe tới trước cửa, lão Nhiêu vội vàng mở cổng, xe chạy nhanh vọt vào bên trong, cho dù trước khi vào Quý Hủ đã dùng thạch anh rửa sạch một đợt, nhưng vẫn có cuồng thi chen chúc tiến vào, tốc độ của chúng nó thật quá nhanh.



Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ lập tức trở ra trợ giúp, hai tay lão Nhiêu đã hoàn toàn dị hóa, làn da biến thành màu sắc như than chì, chắn ngang bên người, ba con cuồng thi cắn trên cánh tay, mặc cho chúng nó cắn xé như thế na cũng không cắn mở làn da bị dị hóa.

Quý Hủ vung lên gậy bóng chày đánh ngã từng con cuồng thi, Tần Nghiễn An gọn gàng linh hoạt ninh cổ, lão Nhiêu rốt cục đóng lại cổng lớn, cuồng thi xông vào trong sân rất nhanh bị mấy người rửa sạch sẽ.

Quý Hủ nhìn cánh tay của lão Nhiêu:

- Không sao chứ?

Lão Nhiêu giơ hai tay cho Quý Hủ nhìn xem, dị hóa đã biến mất, mặt trên ngay cả dấu răng cũng không có, luận vũ lực hắn không được, luận phòng ngự hắn tuyệt đối có thể.

Mấy người đem xe dừng ở cửa chính đại sảnh, Trịnh bác sĩ cùng hai y tá đi ra nghênh đón, biết nguyên nhân Quý Hủ quay lại, lập tức đi tìm đồ vật cho hắn.

Mọi người khuân vác suốt buổi trưa, sau đó chuẩn bị quay trở về.

Tần Nghiễn An không lên xe:

- Mọi người về trước, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến.

Trì Ánh lập tức nói:

- Tôi cũng có việc, tôi đi với anh.

Tần Nghiễn An liếc hắn, lại nói với Quý Hủ:

- Đưa tờ giấy cho tôi, tôi thuận tiện đi ba nhà kia nhìn xem.

Quý Hủ nói:

- Tôi đi với anh.

Tần Nghiễn An:

- Cậu có thương tích trong người, bận rộn một ngày nên sớm trở về để Đào bác sĩ thay thuốc, việc tìm người giao cho tôi.



- Chú ý an toàn, sớm một chút trở về.

Hắn đem tờ giấy cùng xe thương vụ giao cho hắn.

Tần Nghiễn An nói:

- Được.

Cha con Chung gia lái xe vận tải, Quý Hủ cùng Trình Mạch lái xe đi về trước, Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh lên xe thương vụ.

Lại tiêu hao mấy viên thạch anh, ba chiếc xe mới thuận lợi rời đi bệnh viện.

Tần Nghiễn An nhìn Trì Ánh:

- Anh có chuyện gì?

Trì Ánh ngồi phịch trong ghế:

- Nghiệp chướng, tôi muốn tìm đồ vật trả lại lương thực. Anh đi ra có chuyện gì?

Tần Nghiễn An:

- ..

Hắn có thể nói hắn cũng muốn tìm đồ vật về sao? Cũng không thể lưu trong căn cứ ăn uống miễn phí như vậy.

Trì Ánh vỗ đùi, cười nói:

- Tôi biết anh cũng sẽ nghĩ giống tôi, nhanh lên, tôi thiếu đồ ăn của em trai anh cùng Trình Mạch, đêm nay nhất định phải trả lại.

Tần Nghiễn An trầm mặc đụng thẳng vào cuồng thi nhào đi lên.

- Sau này anh có tính toán gì không?

Trì Ánh nhìn hắn, đột nhiên ngồi thẳng dậy:

- Có ý tứ gì? Tôi còn có tính toán gì? Nhất định là anh đi đâu thì tôi đi đó, anh muốn làm gì?

Tần Nghiễn An bình tĩnh nói:

- Đề nghị của tôi là, anh ở lại căn cứ, bên này rất tốt.

Trì Ánh vỗ tay lái:

- Anh rốt cục có ý tứ gì? Anh đây là đang an bài tôi sao? Anh muốn đi đâu? Anh từ bỏ em trai anh? Kháo!

Trì Ánh còn đang kêu gào, đột nhiên đối diện đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng, sợ tới mức hắn trực tiếp dán lên cửa xe, hận không thể lập tức chui đi ra, đi bộ còn an toàn hơn ngồi trong xe!

Trì Ánh:

- Anh.. anh anh anh là tình huống nào? Khống chế được nổi không? Nếu không được thì nói trước một tiếng, tôi còn trốn chạy!

Tần Nghiễn An nắm chặt tay lái, trên tay nổi gân xanh, hắn áp lực vô cùng vất vả, tuỳ thời muốn đả thương người, hắn không muốn như vậy, nhưng hắn khống chế không được chính mình.

- Tôi không thể ở lại căn cứ, càng không thể ở lại bên người Quý Hủ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.