Chương trước
Chương sau
Bác gái ôm một thùng rác lớn, đang đập ngã từng con quái vật, không cho chúng nó thông qua phòng tuyến, phi thường hung hãn, phát hiện sau lưng có quái vật đánh tới liền giơ lên thùng rác chụp đi lên, thanh niên đứng bên cạnh bổ thêm một cước, đem quái vật đá lăn lóc ra xa.

- Chạy chạy chạy! Chạy mau!

Người sống sót thật vất vả ngăn lại quái vật chạy trốn khắp bốn phía.

Bạch Thuấn Lịch đứng ở sau cửa hô to:

- Bên này bên này!

Người sống sót quanh quẩn một vòng lại chạy về, nhanh chóng trốn vào siêu thị, vội vàng khóa lại cửa sau thở hổn hển.

- Nguy hiểm thật.. thật nguy hiểm! May mắn tôi còn đi đứng tốt, nhảy múa quảng trường nhiều năm cũng không uổng phí!

Bác gái vỗ ngực, há mồm thở dốc.

Quý Hủ:

* * *

Quý Hủ nhìn thấy không ít bác gái chỉ biết lẩn trốn lạnh run, nhưng dám ôm một cái thùng rác lớn ngay mặt đánh nhau với cuồng thi thật không thấy qua, mấu chốt là loại thùng rác kia rất nặng, nàng làm sao vùng lên còn có thể dùng đánh quái vật?

Rất nhanh Quý Hủ liền biết nguyên nhân, bởi vì làn da của bác gái không có chấm đen, nhưng thanh niên đi cùng bà làn da lại có từng khối chấm đen.

Không cần hoài nghi, bác gái là dị hóa nhân, có lẽ còn quan hệ tới lực lượng.

Người Bạch gia nhìn thấy người có quen có lạ, may mắn lúc đó gia đình họ không tới nỗi nhìn thấy chết mà không cứu người, bằng không cũng sẽ không có những người này, khi gia đình họ mắc nạn lại ra tay tương trợ.

Người Bạch gia nhìn hai người Quý Hủ đúng lúc chạy tới cứu viện, rất là cảm kích, đang chuẩn bị nói gì đó chợt thấy sắc mặt Quý Hủ thay đổi, Bạch Kình lo lắng kêu la:

- Ca!

Lúc này người Bạch gia mới phát hiện tình huống của Bạch Đình Nham không đúng, một tay hắn chống lên tường, cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi lạnh tuôn tràn, toàn thân đang run rẩy kịch liệt, hiển nhiên đang thừa nhận thống khổ thật lớn!

- Đừng đụng hắn!

Quý Hủ muốn ngăn cản thì đã muộn, Bạch Kình bị Bạch Đình Nham một tay quét bay ra ngoài, đông một tiếng đánh lên toa xe, người bị suất mộng.

Người Bạch gia luống cuống không rõ là chuyện gì xảy ra, chợt thấy Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An nhanh chóng chạy tới, một người nắm lấy một cánh tay không cho người giãy dụa nổi điên.

- Bảo vệ cho ý thức của mình! Đừng để bị chiếm đoạt!

Hắn lại kêu người khác:

- Lấy dây thừng! Dây thừng rắn chắc!

Mấy người Bạch gia cuống quýt chạy vào kho hàng tìm dây thừng, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An giữ chặt người, những người khác quấn dây thừng trói lại.

Quý Hủ nhìn thấy dây thừng lỏng loẹt, hô:

- Buộc chặt!

Người Bạch gia không đành lòng xuống tay, bác gái dũng mãnh bước nhanh tới:

- Để tôi!

Bác gái tiếp nhận dây thừng, đem Bạch Đình Nham hoàn toàn trói thành bánh chưng.

Quý Hủ:

- Có phòng riêng hay không?

Người Bạch gia chỉ hướng phòng bếp nhỏ, Quý Hủ chỉ huy người đem Bạch Đình Nham nâng vào phòng bếp, buông xuống giường, khóa cửa lại, cho một mình hắn ở bên trong gây sức ép nổi điên.

Người Bạch gia tụ tập ở cửa, lo lắng đề phòng đợi, không chịu rời đi một bước.

Cha của Bạch Đình Nham không nhịn được hỏi:

- Đình Nham làm sao vậy? Không có việc gì đi?

Dù là ai cũng không xác định Bạch Đình Nham có việc gì hay không, nhưng nếu hắn sống qua nháy mắt xâm lấn mà không lập tức tiêu vong, lúc sau chỉ cần bảo vệ cho ý thức của mình là có thể trở thành dị hóa nhân.

Quý Hủ đem tình huống của hắn giải thích một lần, người Bạch gia càng thêm lo lắng.

Cha của Bạch Đình Nham là Bạch Thắng Nông sắc mặt trắng bệch.

Quý Hủ:

- Có phải nghĩ tới điều gì không?

Bạch Thắng Nông lau mặt, hốc mắt đỏ lên nói:

- Sau cuối thời chúng tôi sống sót, nhưng mẹ Đình Nham lại không thấy, chúng tôi tìm khắp xung quanh nhà, ngay cả quái vật cũng nhìn một lần nhưng không tìm được người, Đình Nham còn chạy tới địa phương xa hơn để tìm, chúng tôi vẫn cho rằng bà ấy trốn ở đâu rồi, dù sao mỗi ngày người rời giường sớm nhất là bà ấy, có lẽ đi ra cửa phát hiện không đúng nên trốn đi, không nghĩ tới..

Nhìn thấy tên trùm đầu tiêu vong, Bạch Thắng Nông bị hù sợ, nhưng không nghĩ tới vợ mình, nhưng có lẽ lúc đó Bạch Đình Nham nghĩ tới, cho nên cảm xúc không khống chế được đưa tới xâm lấn.

Quý Hủ chợt hiểu ra.

Hốc mắt Bạch Kình đỏ hồng:

- Có biện pháp gì giúp đỡ anh của tôi hay không?

Quý Hủ lắc đầu:

- Có một cỗ năng lượng vô hình đang ở trong đầu của hắn, cùng hắn tranh đoạt quyền nắm giữ ý thức trong tay, người ngoài không giúp được hắn, chỉ có chính hắn tự bảo vệ ý thức mới chiến thắng năng lượng vô hình.

Trong siêu thị một mảnh trầm mặc, người Bạch gia phi thường giày vò, chỉ hi vọng Bạch Đình Nham chiến thắng quái vật.

Bác gái tự tin nói:

- Đình Nham từ nhỏ cũng rất vĩ đại, chút khó khăn này khẳng định không làm khó được hắn, ngay cả người lớn tuổi như tôi mà cũng chịu qua được, huống chi là Đình Nham đây?

Mọi người liền nhìn về phía nàng.

Bác gái cười nói:

- Lúc cuối thời mới bắt đầu, tôi cũng mơ hồ một hai ngày, là con tôi luôn coi chừng dùm tôi, không cho tôi nổi điên chạy ra đánh nhau với quái vật, tôi không phải còn sống sao? Chỉ là thường xuyên bị đau đầu một chút, thứ này so sánh với tính mạng không đáng kể chút nào.

Thôi thúc cũng nói:

- Tôi cũng mơ hồ qua, chờ thanh tỉnh lại phát hiện tôi bị lưới bóng chuyền quấn chặt, thật vất vả bò đi ra, đích xác không có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.