Chung Trì chạy vào trạm gác, dùng quần áo cũ bao lấy một bếp lò, cẩn thận khiêng lên xe, bên trong còn thiêu đốt củi lửa, trên lò còn thả một võng kim chúc, có thể nấu nước, cũng có thể nướng chút đồ ăn.
Chung Trì quan sát bên trong phòng xe, rộng lớn lại xa hoa, toàn bộ phương tiện đều đủ, so với ở trong nhà còn thoải mái.
Quý Hủ đi qua nhìn bếp lò hỏi:
- Ai làm vậy?
Chung Trì:
- Lão Thường, hắn nhặt được một ít sắt lá trên xe bị vứt bỏ trở về, lại dùng bùn bao bọc hơ khô, làm thành bếp lò.
Tuy bếp lò nhìn thật thô lại khó xem, nhưng dùng thực tế, chỉ cần đốt củi vừa có thể sưởi ấm, còn có thể nấu cơm nấu nước, dùng tốt phi thường.
Quý Hủ gật đầu, ban đầu mô hình nhà trong căn cứ thành luỹ Thanh Giang đều tự mang giường sưởi, mùa đông quá lạnh, chỉ cần ném vào hai khối xăng rắn, suốt cả đêm đều thật ấm áp.
Hiện giờ nhà trong căn cứ gieo trồng đều có sẵn, Quý Hủ chỉ gia cố nhà cũng không thay đổi kết cấu, nhà được tinh thần năng lượng gia cố qua phòng lạnh cách nhiệt đều rất tốt, phóng mấy bếp lò trong nhà thật ấm áp.
Cửa lớn trên đường Tĩnh Lâm cũng có người trông coi, Giản Tích biết Quý Hủ đã trở lại không cần tiếp tục canh gác, hắn diệt lửa trong bếp lò, đi theo về nhà.
Vừa lên xe liền bị phòng xe xa hoa làm chấn kinh, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua phòng xe xa hoa như vậy, ngay cả trong ti vi cũng không có, hiện giờ lại xuất hiện ngay trước mắt, hắn còn ngồi lên chiếc xe này!
Quý Hủ một đường nhặt người trở về, nhặt xong Giản Tích lại mang cả lão Nhiêu cùng về, tối nay nhiệt độ không khí thật thấp, trạm gác không thích hợp ở lại, có bếp lò cũng cảm thấy lạnh, vẫn là về nhà ngủ tốt hơn.
Bốn chiếc xe động tĩnh không nhỏ, người trong căn cứ cũng biết Quý Hủ trở lại, vô luận là thức hay ngủ đều chạy tới.
Tuyết quá lớn, nhiệt độ không khí bên ngoài quá thấp, Quý Hủ cũng không sốt ruột dỡ hàng, lái xe vào kho hàng lớn, đóng kín cửa lại.
Quý Hủ gọi mọi người nhanh chóng quay về nhà đi ngủ, có việc gì đợi ngày mai nói sau, trời quá lạnh.
Dì Thu cùng mọi người vào nhà, chuẩn bị cơm chiều, ăn no tiếp tục quay về phòng ngủ, như vậy sẽ tốt hơn.
Trình Mạch ăn cơm xong liền chạy về nhà.
Trì Ánh có chỗ ở, nhưng nhà hắn không có giường mền dày, Quý Hủ lưu họ ở lại nhà mình qua đêm, bốn người thật mệt mỏi, đơn giản rửa mặt xong thì lên giường ngủ.
Đại tuyết rơi cả đêm, không có chút dừng lại, không trung âm u, áp lực làm lòng người phát hoảng.
Ý thức truyền vào thế giới đen nhánh, hắn đang dùng tinh thần năng lượng xây dựng bếp lò.
Quý Hủ thiết kế bếp lò cao cỡ nửa người, hình trụ, ống khói vươn ra từ phía sau, có thể đánh xuyên qua vách tường trực tiếp thông ra bên ngoài.
Thường Tại Tu chế tạo bếp lò càng giống như là một cái chậu, thiêu đốt củi lửa còn phải chú ý thông gió, ấm thì ấm nhưng vẫn có gió từ cửa thổi vào, hiệu quả giữ ấm không bằng trang bị ống khói đưa ra bên ngoài.
Quý Hủ không có ý tứ cướp sinh ý của lão Thường, hắn xây dựng bếp lò chỉ là muốn làm cho mình ở được thoải mái, sẽ không bán ra ngoài.
Hắn thả bếp lò xuống sự thật, nhìn xem hiệu quả, tạo hình chỉnh thể không sai, nhan sắc là màu đen, có thể di động, có thể bày đặt ở vị trí cố định, nhìn cũng xinh đẹp.
Tối hôm qua đốt bếp lò đã muốn dập tắt, củi lửa cháy hết, chỉ còn một khối xăng rắn kiên cường thiêu đốt. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Quý Hủ hít vào một hơi không cho mình cơ hội lười biếng, nhanh chóng đứng lên mặc quần áo bao phủ kín đáo mới bắt đầu nghiên cứu bếp lò.
Hắn lại làm thêm hai cái bỏ ra ngoài, mình một cái, một cái cho Tần Nghiễn An, còn lại một cho Dương Chỉ, dù sao thường gởi nhi đồng cho hắn, có bếp lò cũng giữ ấm tốt hơn.
Khi Quý Hủ đi xuống lầu một, nhìn thấy Tần Nghiễn An từ bên ngoài về, quần áo đều dính tuyết, mái tóc cũng bị dính đầy trắng xóa.
Quý Hủ cầm khăn mặt đi qua giúp hắn phủi tuyết:
- Đi đâu vậy? Ra cửa sao không đội nón? Phải mang cả bao tay cùng khăn quàng cổ, cẩn thận tổn thương do giá rét.
Tần Nghiễn An khom người cho Quý Hủ phủi tuyết, nói:
- Đi nhà kính nhìn xem, nhiệt độ bên trong có chút cao, anh đi đóng trang bị tăng nhiệt.
Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, Quý Hủ tay cầm khăn mặt phủi tuyết cho Tần Nghiễn An, tình cảnh này nhìn thập phần quen mắt, nhưng đó là hai vợ chồng mới như thế, vì sao hai người này cho người ta cảm giác lão phu lão thê đây? Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]